Thuyền bè mà không có hộ vệ thường là thuyền có lộ trình ngắn, cũng không có gì đáng để cướp.
Vì vậy nên thủy tặc ở sông Mang Đãng trước đây đều hành động rất bình thường. Không có mấy chiếc thuyền tử tế nên chỉ đành núp dưới sự che chở của những tên cường hào ở bản địa mà kéo dài hơi tàn.
Những tên cường hào thậm chí còn không thèm nhìn bọn chúng. Họ chỉ coi chúng như là những tên côn đồ gọi đến là đến, đuổi là đi.
Nhưng cho đến hôm nay, bọn chúng đã gặp được Lưu tiên sinh. Tất cả đều đã thay đổi.
Lưu tiên sinh túc trí đa mưu. Dưới sự chỉ huy của hắn, thủy tặc của sông Mang Đãng đã thành công cướp được một đội thuyền lớn.
Không chỉ thu hoạch được mấy con thuyền lớn, còn trói tên thương nhân giàu có ở trên tàu. Sau đó còn hung dữ dọa dẫm thương nhân giàu có đó một phen.
Lần thu hoạch đó còn nhiều hơn tiền mà bọn thủy tặc sông Mang Đãng thường kiếm được trong vòng một năm.
Lưu tiên sinh cũng đã hoàn toàn lấy được sự công nhận từ bọn thủy tặc.
Tiếp theo đó, thủy tặc sông Mang Đãng có tiền có thuyền đã nhanh chóng phát triển.
Địa vị của Lưu tiên sinh trong thủy tặc cũng càng ngày càng cao.
Sau đó Lưu tiên sinh còn lập kế hoạch đánh úp Đường Tiểu Bắc.
Lúc đó tiêu cục Trấn Viễn ở Giang Nam đã khá nổi tiếng. Ông cả của thủy tặc lúc đầu còn không đồng ý với kế hoạch này, nhưng gần đây châu Thủy Ngọc thực sự rất hiếm ở Giang Nam, mỗi viên đều có giá trị lớn.
Mà Đường Tiểu Bắc lại là đại chưởng quầy của thương hội Kim Xuyên, trên người chắc chắn phải có hơn một viên.
Mặc dù cướp của Đường Tiểu Bắc sẽ bị tiêu cục Trấn Viễn tới báo thù, nhưng làm xong chuyến này thì bọn họ cả đời này đều không cần lo lắng nữa.
Cuối cùng ông cả vẫn không thoát khỏi sự cám dỗ của Lưu tiên sinh, quyết định ra tay.
Nhưng tốc độ phản ứng của nhân viên hộ tống còn vượt xa hơn dự tính của bọn họ nhiều. Có một con thuyền đã kịp thời thoát khỏi khu vực đá lở.
Trên chiếc thuyền này có cung nỏ hạng nặng, còn có cả xe bắn đá. Bọn thủy tặc hoàn toàn không dám đi xuống để cướp châu Thủy Ngọc.
Để đề phòng tiêu cục Trấn Viễn quay lại báo thù, bọn thủy tặc chỉ đành nghe theo lời đề nghị của Lưu tiên sinh mà chọn cách chạy trốn.
Trước khi chạy trốn, ông cả còn dẫn người đi giết hết người trong một nhà của tên cường hào để trả thù cho sự sỉ nhục mà tên cường hào đó đã làm với ông ta.
Bọn chúng cho rằng chạy ra biển đã là an toàn rồi, nhưng ai ngờ người của tiêu cục Trấn Viễn cũng đuổi theo tới biển.
Thủy tặc cũng là những kẻ liều mạng với lưỡi đao dính máu, lại bị Lưu tiên sinh xúi giục nên ông cả đã trực tiếp dẫn người đi tập kích ban đêm vào đội thuyền của nhân viên hộ tống.
Các nhân viên hộ tống có ít người, lại không quen chiến đấu ở trên biển, nên thủy tặc lại một lần nữa giành chiến thắng.
Liên tiếp hai lần thành công khiến cho ông cả không khỏi kiêu ngạo, cho rằng tiêu cục Trấn Viễn cũng chỉ có như vậy.
Thế là ông ta bắt đầu khiêu khích tiêu cục Trấn Viễn.
Vốn dĩ ông ta còn cho rằng Lưu tiên sinh sẽ khuyên ngăn ông ta lại, ai ngờ Lưu tiên sinh không chỉ không ngăn cản mà còn rất ủng hộ.
Nói rằng ông ta làm như vậy có thể tạo dựng được danh tiếng, là lựa chọn đúng đắn nhất.
Ông cả nhận được sự đồng ý của Lưu tiên sinh thì lại càng thêm đắc ý.
Cho dù là Kim Phi có đích thân đến đây thì ông ta cũng không thèm để ý.
Theo ông ta thấy, Kim Phi cũng giống như tiêu cục Trấn Viễn mà thôi, danh không đúng với thực.
Cho đến bây giờ, ông ta mới lờ mờ nhận ra rằng mình đã sai rồi.
Lúc này thuyền của thủy quân đã thắp sáng đuốc.
Ánh sáng của ngọn đuốc uốn lượn như con du long, trải dài hàng dặm, chặn hết lối ra.