Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lúc Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đang nói chuyện, Quan Hạ Nhi và Nhuận Nương đứng một bên lắng nghe.

Sau khi Ngụy Đại Đồng rời đi, Quan Hạ Nhi hỏi: "Đương gia, dựa theo lời vừa rồi Ngụy đại nhân nói, Vũ Dương đã sai Ngụy đại nhân vận chuyển lương thực về Giang Nam ư?”

"Ừ." Kim Phi gật đầu.

Ngụy Đại Đồng vừa rồi đề cập rất nhiều, nhưng ý chính là nguồn lương thực dự trữ hiện tại ở Giang Nam đã giảm xuống dưới mức nguy hiểm, nạn đói có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Cửu công chúa ra lệnh cho Ngụy Đại Đồng, thúc giục ông ta nhanh chóng gửi lại số lương thực đã vận chuyển trước đó từ Giang Nam.

Thời gian Cửu công chúa đưa ra quá ngắn, Ngụy Đại Đồng tính toán, dựa vào năng lực vận chuyển hiện tại, hoàn toàn không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Sau đó, không biết ông ta nghe nói ở đâu rằng một lô tàu mới sắp được hạ thủy ở Đông Hải nên vội vàng tìm đến Kim Phi để yêu cầu hỗ trợ.

"Không phải Vũ Dương đang muốn dày vò Ngụy đại nhân đó chứ, lúc trước thúc giục Ngụy đại nhân vận chuyển lương thảo từ Giang Nam trở về, bây giờ lại giục ông ấy vận chuyển ngược trở lại."

Quan Hạ Nhi cảm thấy có chút đồng cảm với Ngụy Đại Đồng.

“Việc này không phải lỗi của Vũ Dương, là lỗi của ta.”

Kim Phi nói: "Vũ Dương không biết chuyện rong biển và cá muối ở Đông Hải, †a biết nhưng ta lại quên mất. Cũng là ta nói với Vũ Dương rằng những năm tới có thể thiếu lương thực, cho nên Vũ Dương mới vội vàng chuyển lương thực từ Giang

Nam như vậy.

Hiện tại, có rong biển và cá muối, cuộc khủng hoảng lương thực ở Xuyên Thục đã tạm thời được giải quyết, chúng ta không cần nhiều lương thực như vậy.”

"Anh rể, trước khi chuyển lương thực, huynh và bệ hạ không biết chuyện Giang Nam thiếu lương thực sao?" Tiểu Nga ngẩng đầu hỏi.

Vừa hỏi xong, cô bé đã thấy tỷ tỷ đang trừng mắt nhìn mình. Truyện Sủng

Mặc dù không biết tại sao, nhưng đã nhanh chóng cúi đầu xuống và vùi mặt vào bát cơm.

Kim Phi có biết về tình trạng thiếu lương thực ở Giang Nam trước khi chuyển lương thực không?

Trên thực tế, y và Cửu công chúa đều biết.

Nhưng đáp án cho câu hỏi này quá nặng nề, Kim Phi cảm thấy hổ thẹn, nhất thời không biết trả lời thế nào nên thở dài rồi đứng dậy.

Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy: "Đương gia đừng tức giận, Tiểu Nga không có ý đó..."

"Không sao đâu, bụng hơi trướng nên ta ra ngoài đi dạo thôi."

Kim Phi phất phất tay rời khỏi phòng ăn.

Quan Hạ Nhi nhìn bóng lưng Kim Phi, chọt một cái vào trán Tiểu Nga: "Xem muội đã làm gì này!"

Sau đó đuổi theo Kim Phi ra ngoài. "Nhuận Nương tỷ, tỷ tỷ và anh rể ta bị làm sao vậy?"

Dù sao Tiểu Nga vẫn còn trẻ và không hiểu các mối quan hệ trong đó, chỉ biết nhìn Nhuận Nương với vẻ mặt khó hiểu.

Ba đứa nhỏ kia cũng đặt bát cơm xuống, ngẩng đầu lên như Tiểu Nga, cũng †ò mò không kém.

Nhuận Nương không muốn trả lời câu hỏi của Tiểu Nga, nhưng sau khi nghĩ lại, người khác hiểu lầm Kim Phi cũng không sao, bọn họ không thể để bọn Tiểu Nga cũng hiểu lầm Kim Phi được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK