Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y cũng từng nghe thấy chuyện này, thực ra lầu xanh cũng không cho các cô nương mang thai, dùng gậy gỗ đánh vào phần bụng, làm cho tử cung rơi ra, từ đó triệt sản.

Cách làm này rất tàn nhẫn, còn có khả năng bị chết.

Cho dù không chết, tử cung bị hoại tử sẽ dẫn đến bệnh phụ khoa, khi trẻ không thành vấn đề, nhưng già rồi thì bệnh tật quấn thân.

Đây là nguyên nhân tuổi thọ của các cô gái lầu xanh không dài.

Kim Phi không ngờ thổ phỉ núi Thiết Quán cũng dùng cách này.

"Bình thường trên núi sẽ không nuôi nhiều cô nương như vậy, nhưng Lưu Giang nói nhóm ngựa thịt cũ chơi chán rồi, mấy ngày trước cho người bán đi, chuẩn bị thay nhóm khác".

Thuyên Tử cảm giác được sự tức giận của Kim Phi, nhỏ giọng nói: "Đại đương gia, nhóm các cô nương mới đến này Lưu Giang chưa từng động vào, đều là hoàng hoa đại khuê nữ, hay là..."

"Hay là cái mẹ mày!"

Kim Phi đạp Thuyên Tử một cái, tức giận nói: "Các cô ấy ở đâu?"

Nếu Kim Phi muốn nạp thiếp, làng Tây Hà, làng Quan Gia không biết có bao nhiêu cô nương chờ được gả cho y, hoàn toàn không cần phải dùng tới cách lừa gạt, cướp đoạt.

Lúc này y đã tức giận.

“Ở chỗ chuồng ngựa, đại đương gia đi cùng ta!”

Thuyên Tử bò dậy từ mặt đất, sau đó chỉ về phía Tây Bắc.

Ở phía Tây Bắc, có một dãy nhà gỗ thấp cạnh chuồng ngựa.

Các cựu binh vừa rồi chỉ khám xét những khoảng sân gạch ngói, chưa tìm kiếm những nơi khác, không ngờ rằng trong căn nhà gỗ nhỏ bé thế lại giấu nhiều người như vậy.

Kim Phi mở cửa một căn nhà gỗ ra, suýt chút nữa thì nôn ọe.

Trong một căn phòng nhỏ chưa đầy 20 mét vuông, có ít nhất mấy chục người phụ nữ chen chúc.

Bọn họ thường ngày sinh hoạt hết trong căn phòng này, mùi hôi thối bốc ra không cần ngửi cũng biết.

Hầu hết quần áo của bọn họ đều rách nát, không che được hết cơ thể, có vài người còn khỏa thân.

Rất nhiều người ánh mắt đờ đẫn, nằm trên mặt đất không nhúc nhích, chỉ có một hai người liếc ra ngoài cửa một cái.

“Lưu Giang chết tiệt!”

Khánh Mộ Lam nghiến răng nói.

Nếu như Lưu Giang ở đây, cô ấy nhất định sẽ một đao chém chết ông ta.

Năm căn phòng tiếp theo cũng như vậy.

Đến căn phòng số sáu, tình hình mới thay đổi một chút.

Hơn chục người phụ nữ bị nhốt trong căn phòng này đều ăn mặc chỉnh tề, nhìn thấy có người mở cửa ra liền sợ hãi thu mình vào trong góc.

Bọn họ có lẽ là lô mới tới.

“Tiên sinh, ngài định làm gì với họ?”, Khánh Mộ Lam trầm giọng hỏi.


Từ nhỏ đến giờ cô ấy luôn sống trong gấm vóc mỹ thực, lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng thảm hại như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK