Rất nhiều bộ phận của thân tàu có thể tích khổng lồ, nếu không có dụng cụ nâng lên thì chỉ có thể tìm thật nhiều người di chuyển chúng từng chút một.
Tất nhiên là việc lắp ráp chúng lại vô cùng khó khăn.
Đây cũng là vấn đề nan giải nhất trong ngành đóng thuyền.
Nếu binh lính nữ có báu vật này ở trong tay, tiến độ đóng thuyền chắc chắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Hồng Đào Bình nhìn ròng rọc, ánh mắt cũng sáng ngời.
“Ròng rọc thần tiên này chỉ là một cái tên mọi người đùa giỡn với nhau, cũng không phải thực sự xin từ các vị thần, mà là do mấy đứa nhỏ nhà ta đã làm ra đó.”
Kim Phi cười nói: “Công tử thấy thích thì cứ giữ lại đi.”
Thật ra, từ lúc ở Hắc Thủy Câu, Kim Phi đã nảy ra ý tưởng làm ra một chiếc cần trục.
Nhưng vì địa hình Hắc Thủy Câu rất phức tạp, xây dựng cần trục rất khó khăn, sau đó lại bận rộn nhiều việc, lại bắt được rất nhiều thổ phỉ, tạm thời không cần dùng đến cần trục nên Kim Phi mới buông bỏ việc này.
Sau đó Kim Phi phát hiện Vạn Vũ Hồng dùng bánh răng kéo vật nặng trong xưởng rèn sắt, y mới phát hiện thiên tài nhỏ - Vạn Hạc Minh.
Vạn Hạc Minh thực sự rất tài năng, nhưng lại là một chàng thiếu niên rất kiêu ngạo.
Kim Phi vì muốn mài giũa tính tình của cậu bé nên mới sắp xếp bài tập cho cậu bé.
Yêu cầu Vạn Hạc Minh chế tạo một thiết bị có thể dễ dàng nâng một vật nặng một ngàn ký và dễ mang theo.
Vạn Hạc Minh bận bịu làm việc nửa tháng, một tí manh mối cũng không có nên lúc nào cũng nói Kim Phi cố ý làm khó mình.
Sau đó Kim Phi dẫn theo Vạn Hạc Minh làm một chiếc ròng rọc xích kéo tay.
Lúc này Vạn Hạc Minh mới phục sát đất, cộng với sự thúc giục của Vạn Vũ Hồng, cuối cùng cậu bé cũng bỏ đi sự kiêu ngạo của mình đến trường học các kiến thức số học cơ bản.
Sau đó Đường Tiểu Bắc thấy ròng rọc xích kéo tay rất dễ dùng, nên đã nhờ Mãn Thương và nữ đồ đệ của mình làm một mớ để thương hội sử dụng dỡ hàng hóa.
“Cùng với đứa nhỏ ở trong nhà làm ra hả?”
Hồng Đào Bình nghe thấy những gì Kim Phi nói thì giật mình.
“Hồi nãy ta đã nói với ngươi, tiên sinh nhà ta là một bậc thầy thiết bị, ngươi còn không tin, giờ ngươi tin chưa?”
Đại Lưu đoán được sơ sơ rằng Kim Phi muốn thu phục Hồng Đào Bình, lập tức nói: “Tam đệ tử của tiên sinh nhà ta năm nay mới tám tuổi, đó là người có thể làm một chiếc cần trục có thể treo đồ nặng mấy chục ngàn ký.”
“Tin, tin!”
Hồng Đào Bình gật đầu liên tục, cúi đầu với Kim Phi một cái: “Thầy giỏi ắt có trò hay, là ta không có kiến thức, để tiên sinh cười chê rồi.”
“Không sao, không sao.”
Kim Phi xua tay, hỏi lại: “Ta muốn bổ sung thêm cần trục ở xưởng đóng thuyền để việc đóng thuyền trở nên dễ dàng hơn có được không?”
“Có thể, tất nhiên là được!” Hồng Đào Bình vội vàng nói: “Có cái này rồi, không chỉ có tốc độ đóng thuyền nhanh hơn, mà ta còn có thể đóng được con tàu lớn hơn!”
“Nói tới đóng thuyền, ta cũng có vài ý tưởng.”
Kim Phi bảo Đường Tiểu Bắc đến lấy một cái bọc trên lưng ngựa, sau khi mở ra, bên trong đầy ắp bản vẽ.
“Đây là các bản thiết kế ta đã vẽ trong lúc rảnh rỗi, Hồng công tử có thể chế tạo theo cái này.”
“Để ta xem!”
Lúc này, Hồng Đào Bình không dám nghi ngờ các bản vẽ thiết bị của Kim Phi nữa, anh ta cầm lấy các bản vẽ rồi đi vào trong nhà.
Nhưng lúc này, một bà lão đi đến lén kéo Trần Lão Ngũ qua một bên, nói nhỏ: “Tướng công, chúng ta chỉ còn một chén gạo, nấu cháo cũng không đủ ăn.”
Mặc dù Hầu Tử và Đại Tráng đã dẫn phần lớn người ra ngoài thôn đóng quân, nhưng các cận vệ đi theo Đại Lưu vẫn còn ở đây.
Nhiều người thế này, chỉ một chén gạo hoàn toàn không đủ ăn.