Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao sau khi bắt được không kiểm tra luôn!”

Tần Trấn giơ chân đạp Tần Minh.

Tần Minh biết mình sai, cúi đầu không lên tiếng.

“Những kẻ này là tử sĩ, cho dù bắt được cũng chưa chắc có thể hỏi được gì.”

Trong lòng Cửu công chúa đã có suy đoán, khoát tay nói: “Hơn nữa tiên sinh đã từng nói, chim nhạn bay qua để lại tiếng, người đi qua lưu lại tên, bọn chúng không thể tự nhiên xuất hiện được, ngày mai đưa xác bọn chúng đến cổng chợ để người dân nhận dạng, bổn cung không tin không có ai nhận ra bọn chúng!”

Tần Trấn nghe vậy nhìn chằm chằm Cửu công chúa rồi quay đầu nhìn Kim Phi.

Anh ta biết trong thời gian tới kinh thành chắc chắn sẽ không được yên bình.

“Vũ Dương, tiếp theo phải làm thế nào?” Kim Phi hỏi: “Ở lại đây hay tới tiêu cục?”

“Không tới tiêu cục, cũng không thể ở lại đây, tới hoàng cung!”

Cửu công chúa lạnh lùng nói: “Ta phải vào cung hỏi cho rõ!”

“Người muốn làm gì?”

Kim Phi kéo Cửu công chúa sang một bên, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Hoàng đế không phái người tới tiếp viện người, là do ông ấy không đúng, nhưng dù sao cũng là cha của người, bình tĩnh một chút, không cần phải đánh tới cửa.

Hơn nữa, cứ cho là phải đánh, người của chúng ta cũng không đủ, đợi ta xử lý người Đông Man xong rồi nói tiếp được không?”

Ở thời đại phong kiến, vị trí Hoàng đế rất quan trọng.

Mặc dù Kim Phi cảm thấy Trần Cát là hôn quân, nhưng nếu như ông ta đột nhiên chết đi, Đại Khang nhất định sẽ hỗn loạn.

“Tiên sinh, ngài nghĩ cái gì vậy?”

Công chúa lén nhéo Kim Phi một cái: “Nếu phụ hoàng muốn gây bất lợi cho ta thì sẽ không phái quân giáp đỏ tới bảo vệ ta, chẳng qua ta chỉ cảm thấy chuyện hôm nay không đúng, nơi này xảy ra động tĩnh lớn như vậy, cấm quân lại không hề tới tiếp viện, nhất định là đã xảy ra chuyện rồi!”

“Người cảm thấy cha của người...” Kim Phi phát hiện tay của Cửu công chúa lại duỗi tới bên hông mình, vội vàng sửa lời: “Người cảm thấy bệ hạ đã mất quyền kiểm soát cấm quân sao?”

“Đúng vậy.” Cửu công chúa gật đầu.

“Nhắc tới chuyện này, ta có chuyện phải nói với người, ban ngày cổng thành đóng chặt, cấm quân gác cổng cũng đổi thành lính không phải người nhà họ Tần, lúc chiều Tần Trấn chạy một vòng ngoài thành cũng không vào được.”

“Tại sao lại như vậy?” Cửu công chúa nghe vậy, sắc mặt thay đổi, quay đầu hô: “Tần Trấn!”

“Có!”

Tần Trấn nhanh chóng chạy tới.

“Lập tức liên lạc với Cục tình báo, ta muốn biết kinh thành rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nói tới chính sự, thái độ của Cửu công chúa lập tức thay đổi.

“Rõ!”

Tần Trấn trả lời một tiếng, dẫn hai thuộc hạ chạy ra ngoài.

“Tiên sinh, ta muốn mượn nhân viên hộ tống ở kinh thành dùng một chút...”

Cửu công chúa nhìn về phía Kim Phi.

Xảy ra chuyện như tối hôm nay, cô ấy phát hiện rằng người mình có thể tin tưởng nhất chỉ có thể là Kim Phi và nhân viên hộ tống dưới trướng y.

“Đại Lưu, sai người tới tiêu cục, bảo tất cả mọi người tới đây!”

Kim Phi quay đầu căn dặn Đại Lưu.

“Đây là lệnh bài của ta, các ngươi cầm lấy, nếu trên đường có người cản trở, giết không luận tội!”

Cửu công chúa lấy một miếng ngọc đưa cho Đại Lưu.

“Rõ!” Đại Lưu nhận lấy lệnh bài rồi rời đi.

“Tiên sinh, vào nhà chờ đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK