Ở thời đại này, bắt được cá voi là một sự kiện rầm rộ hiếm có, vì vậy đương nhiên Kim Phi sẽ không quên đám người Quan Hạ Nhi.
Sau khi trở về từ xưởng đóng thuyền số 1, Kim Phi đã về nhà một chuyến, gọi Quan Hạ Nhi tới, thậm chí còn phái người đi gọi đám người Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi, Bắc Thiên Tầm và Khánh Mộ Lam đang bận việc ở bên ngoài.
Khi mọi người biết rằng đội đánh bắt đã bắt được một con cá siêu lớn còn lớn hơn cả chiếc thuyền thì tất cả đều bỏ công việc trên tay xuống và quay về xưởng đóng thuyền tập trung với Kim Phi để cùng đi hóng chuyện.
Lúc Kim Phi dẫn mọi người đến bãi biển thì trời đã chạng vạng tối rồi.
"Tiên sinh, ngài đã về rồi!"
Trịnh Trì Viễn chỉ về mặt biển ở phía xa.
Kim Phi nheo mắt nhìn qua thì đúng là nhìn thấy trên mặt biển có vài cột khói.
Cầm kính viễn vọng lên nhìn xuống chỗ cột khói thì thấy những chiếc ca-nô của hạm đội hộ tống và đại đội đánh bắt đầu tiên.
Gần trăm chiếc thuyền đánh cá đang cùng nhau di chuyển, vẫn rất ngoạn mục.
Những cánh buồm màu trắng giống như rừng cây, đẩy những chiếc thuyền đánh cá chở đầy thuyền về.
Một số ca-nô có dây thừng dài ở đuôi, kéo theo hai bóng đen ở trong biển.
Khói đen và hơi nước trắng tỏa ra từ tất cả các ca-nô đều dày hơn bình thường rất nhiều, chứng tỏ động cơ của máy hơi nước đã hoạt động hết công suất rồi.
"Trời ơi, đó là Hải à? Nó thực sự còn lớn hơn một con thuyền!"
Quan Hạ Nhi đặt kính viễn vọng xuống, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Cơ thể của hai con cá voi đúng là còn dài hơn cả tàu chiến hạm của thủy quân, nếu không phải đã bị bắn chết thì đừng nói là mấy chiếc ca-nô, cho dù số hiệu Kim Xuyên được đưa tới cũng chưa chắc đã có thể kéo được chúng nó.
Khánh Mộ Lam tặc lưỡi vài lần rồi hỏi: "Tiên sinh, cá ở trong biển đều lớn như thế ư?"
Ngay cả Đường Tiểu Bắc hiểu biết sâu rộng và Bắc Thiên Tầm vốn chưa bao giờ quan tâm đến những chuyện khác cũng quay đầu nhìn về phía Kim Phi.
"Sao có thể?" Kim Phi nói: "Cá voi là loài động vật lớn nhất được biết đến trên thế giới, hơn nữa cho dù là cá voi cũng được chia thành nhiều loại, không phải tất cả chúng đều lớn như vậy!"
“Đây là loại gì?" Khánh Mộ Lam lại hỏi.
"Ta cũng không biết," Kim Phi thành thật lắc đầu.
Hầu như tất cả những gì y biết về cá voi đều đến từ "Thế giới động vật", hơn nữa vụn vặt như vậy, căn bản không thể xác định được hai con cá voi trong đội đánh bắt là loại cá voi nào.
Khánh Mộ Lam thấy Kim Phi không biết thì cô ấy không hỏi nữa mà giơ kính viễn vọng lên và chỉ về phía mặt biển.
Lúc này, hạm đội còn ở cách xa mấy dặm, nhìn thấy thật sự rất chấn động, khi hạm đội càng ngày càng đến gần, càng ngày càng có nhiều người tị nạn chú ý tới.
Ngay cả ngư dân trên bãi biển cũng hiếm khi nhìn thấy cá voi một lần, huống hồ là những người tị nạn chạy nạn từ nơi khác đến.
Thế là một truyền mười, mười truyền trăm, và càng ngày càng có nhiều người tị nạn biết đến.
Vừa lúc đến giờ ăn tối, có rất nhiều người tị nạn đến căng tin để nhận màn thầu, nên vội vã chạy tới bờ biển.
Khi hạm đội cập bến, người dân đã tập trung đông đúc trên bãi biển.
"Trời ơi, con cá này lớn quá!"
"Đây vẫn là cá à? Đây là một hòn đảo nhỏ đúng không?"
"Đội đánh bắt giỏi thật đấy, có thể bắt được con cá lớn như vậy!"
"Con cá lớn như vậy, con cá này đủ để cả xưởng của chúng ta ăn trong mấy ngày ấy nhỉ?"
"Ngươi là đồ ngốc à? Nếu con cá này được chuyển lên bờ, có lẽ còn không thể nhét nó vào phân xưởng của chúng ta ấy! Tất cả đều là thịt! Ngươi hãy nghĩ xem, thịt trong cả một phân xưởng, nếu tất cả chúng ta đều ăn no bụng thì bao nhiêu ngày mới có thể ăn hết?"
"Không thể ăn hết, căn bản là không thể ăn hết!"
"Hahaha, có vẻ như sau này chúng ta sẽ không thiếu thịt để ăn!"
"Nói như bây giờ quốc sư đại nhân không cho ngươi ăn thịt vậy, từ khi đến xưởng đóng thuyền làm việc, buổi trưa không có một món ăn mặn nào à?"
"Trời ơi, ta chỉ là tùy tiện nói thôi, sao ngươi lại nói đến quốc sư đại nhân chứ?"
Nhưng người vừa nói chuyện lập tức không đồng ý: "Ngươi tới nhà xưởng hỏi một chút xem, khi nấu ăn, có phải ta bảo đầu bếp lấy ít thịt hơn cho ta không?"
Mặc dù dân chúng ở thời đại này mù chữ, nhưng họ cực kỳ thành thật chất phác và biết ơn.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc không chỉ thu nhận bọn họ, mà còn giao cho bọn họ một công việc đủ nuôi gia đình, cho nên bây giờ Kim Phi đã có tiếng tăm rất cao trong dân tị nạn, nếu ai dám nói xấu Kim Phi hay đám người Đường Tiểu Bắc, Tả Phi Phi, đảm bảo sẽ có người tị nạn nhảy ra mắng hắn!
Bây giờ những người tị nạn đang làm công việc chân tay rất nặng nhọc, để đảm bảo bọn họ có đủ dinh dưỡng, Kim Phi yêu cầu tất cả các căng tin của nhà xưởng phải phục vụ một món ăn mặn mỗi ngày.
Dưới sự tuyên truyền của đoàn ca múa và quan văn thư của nhà xưởng, tất cả những người tị nạn đều biết rằng tình hình hiện tại của Đại Khang không tốt, Kim Phi đã bỏ ra rất nhiều công sức mới xây dựng được một bến tàu ở Đông Hải và cho bọn họ một công việc.
Rất nhiều người tị nạn đều lo lắng rằng bọn họ ăn quá nhiều, ăn đến mức khiến cho Kim Phi và Đường Tiểu Bắc bị rơi vào nghèo khó, ăn đến mức nhà xưởng phải đóng cửa.
Đến lúc đó sẽ không ai quan tâm đến bọn họ, bọn họ cũng không có nơi nào để đi, không có ai để dựa vào.
Cho nên lúc ăn cơm, ăn đến khi no một nửa thì không ăn nữa, lúc làm đồ ăn cũng sẽ nhắc nhở đầu bếp chuẩn bị ít thịt hơn để giảm bớt phần nào gánh nặng cho Kim Phi.
Khi Kim Phi biết được tin này, y rất cảm động và có hơi dở khóc dở cười.
Bây giờ thì tốt rồi, đội đánh bắt lái con thuyền đánh cá do bọn họ làm ra, đã bắt được một con cá siêu lớn giống như một ngọn núi nhỏ, cuối cùng bọn họ cũng có thể yên tâm ăn thịt.
Cá voi đúng là rất lớn, cách bờ biển còn có mấy chục mét, phần dưới nước chạm đáy và mắc cạn, những người công nhân trên ca-nô dù có thêm than và thông gió để chạy động cơ máy hơi nước đến đâu thì cũng không thể di chuyển nó đi xa hơn được nữa.
Kim Phi ở trên bến tàu cũng nghe được tiếng còi từ van giảm áp của nồi hơi trên bến tàu, vội vàng nhờ người vẫy cờ ra hiệu cho ca-nô tháo dây thừng.
Đùa chứ, nếu tiếp tục đốt nồi hơi, lỡ mà nổ tung thì sẽ rất nghiêm trọng.
Kim Phi nhìn thấy khói đen và hơi nước trắng do tàu cao tốc tỏa ra đang nhỏ đi thì lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Quay đầu lại nhìn về phía Trịnh Trì Viễn, và dặn dò: “Để thuyền đánh cá cập bến trước và dỡ những loại cá khác xuống, còn cá voi, đưa hai chiếc cần cẩu qua đây, lợi dụng thủy triều dâng cao và dùng cần cẩu kéo chúng lên bờ biển càng xa càng tốt. Chờ đến ban đêm, khi thủy triều xuống thì để những người thợ mộc cầm cưa tới và cắt chúng thành từng khối trước rồi mới vận chuyển chúng lên."
"Vâng!" Trịnh Trì Viễn đồng ý và thuận tiện nịnh nọt: "Ta đang lo lắng làm thế nào để lôi kéo hai ông lớn này lên đó, vẫn là tiên sinh có cách!"
Thủy triều của Đông Hải dâng lên vào khoảng giữa trưa và rút xuống vào lúc nửa đêm.
Lúc này đúng là lúc thủy triều lên cao, thuyền đánh cá xếp hàng dài, thuận lợi tiến vào xưởng đóng thuyền số 3 của bến tàu.
Khánh Mộ Lam - người phụ trách xưởng đóng thuyền lập tức quay lại xưởng đóng thuyền và cho người ra bục gỗ đánh chiêng và vẫy cờ.
Đây là tín hiệu triệu tập cho những công nhân là người tị nạn, những người tị nạn đang hóng chuyện trên bãi biển đều quay đầu chạy về bến tàu.
Lần này đội đánh bắt chở đầy hàng trở về, gần như số cá trên tất cả các thuyền đánh cá đều đã đạt tới tải trọng tối đa.
Không chỉ công nhân ca đêm được gọi tới dỡ cá, mà ngay cả công nhân ca ngày cũng chạy đến hỗ trợ.
Cho dù như thế, cũng vẫn bận rộn đến tận nửa đêm, mới vận chuyển được toàn bộ cá đánh bắt được từ chín mươi chiếc thuyền vào bờ.
Trên bãi đất trống ở trên bờ biển, đủ loại cá chất đống như núi, tỏa ra ánh sáng trắng xóa trong bóng đêm, mà ngư dân và những người tị nạn đang ngồi cạnh mẻ cá vừa đánh bắt được, vừa lau mồ hôi vừa nhìn núi cá cười khúc khích, nhìn thế nào cũng không biết chán.