Còn may là vì cách Tây Xuyên khá xa, các kỵ binh cùng lắm chỉ cướp bóc lương thực, tiền tài, giết vài người để ra oai rồi đi, chúng không bắt người dân làm tù binh để đến dốc Đại Mãng làm lá chắn thịt.
Mặc dù giữ được một mạng dưới vó ngựa của kị binh, nhưng người dân lại không thể tránh được những cơn mưa liên miên của mùa thu.
Người dân chắt chiu được một chút lương thực, dùng làm hạt giống trồng xuống đất, tất cả đều bị úng chết.
Lại thêm cả luồng khí lạnh ập tới, trấn Trúc Liêm mỗi ngày phải chết đói chết rét đến mấy người.
Có thể nói nhà nhà đều treo cờ tang trước cửa, người người đều cất tiếng khóc.
Tiết trời giá rét, dân chúng thiếu ăn thiếu mặc, cũng cố gắng ở nhà không ra khỏi cửa, giảm bớt tiêu hao.
Nhưng buổi sáng nay, lại nghe được tiếng gõ thanh la ngoài cửa truyền đến.
"Làng xóm ơi, tất cả mau ra ngoài đi, thương hội Kim Xuyên của Kim tiên sinh mang lương thực tới rồi, chúng ta được cứu rồi!"
Trưởng trấn gõ chiêng, chạy khắp các đường lớn hẻm nhỏ và hô lớn.
"Thương hội Kim Xuyên mang lương thực tới ư? Chắc chắn là muốn phát cháo, cha sắp nhỏ ơi, mau dẫn bọn nhỏ đi xếp hàng, đến chậm có thể hết đó!"
"Thằng nhóc ngốc nghếch này, đừng gặm chân bàn nữa, gãy răng cũng không gặm nổi đâu, mau đi ăn cháo với mẹ nào!"
"Trân nương, thương hội Kim Xuyên tới phát cháo rồi, mau cõng mẹ chồng đến xếp hàng đi!"
Trong trấn Trúc Liêm có một khoảng đất trống, trước kia lúc thái bình, người dân đều ra phơi mành tre ở khoảng đất trống này.
Bởi vì cách tòa thành Tây Xuyên gần, gặp phải năm thiên tai, thỉnh thoảng sẽ có mấy nhà giàu có đến trấn Trúc Liêm nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Mảnh đất trống này luôn được chọn để nấu phát cháo cho dân tị nạn.
Người dân cho rằng thương hội Kim Xuyên cũng đến phát cháo, rối rít kéo cả gia đình, ùa ra bãi đất trống.
Rất nhiều người đi chân trần xông tới, dưới cánh tay nhiều người dân còn kẹp theo con nhỏ.
Rất nhiều người nhà giàu đến phát cháo cho dân tị nạn, đều chỉ làm màu, gắn cái mác từ thiện mà thôi, thường phát số lượng không nhiều.
Đến sớm còn giành giật được một chén, đến trễ cháo cũng không có mà húp.
Nhưng hôm nay lúc người dân đến mảnh đất trống, lại không hề thấy nồi lớn nấu cháo.
Chỉ thấy một cái lều vải dựng tạm.
Lều vải bên trái cắm cờ đen của tiêu cục Trấn Viễn, bên phải cắm cờ vàng của thương hội Kim Xuyên.
Phía sau đậu mấy chiếc xe đẩy tay, năm sáu nhân viên hộ tống mặc đồ đen tay cầm trường đao, đứng xung quanh xe đẩy tay.
"Không phải nói là nấu phát cháo cho dân tị nạn sao, cháo đâu?"
"Đúng vậy, trời lạnh như vậy, không nấu phát cháo cho dân tị nạn đi la lối lộn xộn cái gì, lỡ như trẻ con lạnh cóng phải làm sao?"
"Đừng nói là trẻ con, chúng ta bị cóng cũng chỉ có thể chờ chết!"
"Đi đi đi, về đi, trời lạnh vậy, thương hội Kim Xuyên còn kiếm chuyện gì nữa vậy chứ?"
...
Người dân vừa nhìn thấy không phát cháo, ủ rũ trở về, đúng lúc gặp được trưởng trấn trở lại.
Thời tiết giá rét, rất nhiều người bị rét cóng không nhẹ, mỗi người đều ném hết bực dọc lên đầu trưởng trấn.
"Ai nói với mấy người là thương hội Kim Xuyên sẽ phát cháo?"
Trưởng trấn trợn mắt hỏi: "Ta bảo như vậy à?"
"Không phát cháo, vậy kêu bọn ta làm gì?"
Người dân rối rít chất vấn.