Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đôi được thêu xong ngày hôm qua là để cho Đại Nữu, còn đôi này của Nhị Nữu”.

Quan Hạ Nhi cười trả lời.

“Cảm ơn tỷ tỷ”. Cửu công chúa cũng mỉm cười.

“Đều là người một nhà với nhau cả, cảm ơn cái gì, quá xa lạ rồi!”

“Đúng nhỉ, chúng ta đều là người một nhà mà.”

Ánh nhìn của Cửu công chúa trở nên dịu dàng hơn một chút.

Trong hoàng cung chỉ có tranh giành đấu đá, làm gì có tình cảm gì nên từ nhỏ tính cách của cô ấy đã lạnh nhạt, không dám dễ dàng tin tưởng bất cứ ai mà chỉ tin chính bản thân mình.

Sau khi đến được làng Tây Hà, Cửu công chúa mới dần dà cảm nhận được cảm giác của một mái nhà.

Quan Hạ Nhi thực sự coi cô ấy như một thành viên trong gia đình mà đối đãi.

“Vũ Dương muội nhanh nhanh chóng chóng bận việc của muội đi, hoàn thành xong sớm rồi mau nghỉ ngơi nhé.”

Quan Hạ Nhi thấy đứa bé không còn khóc nữa, cô cầm giày lên chuẩn bị ra về.

“Tỷ tỷ, Châu Nhi đã hầm canh rồi, đang đun trên bếp, đúng lúc muội cũng đang đói, tỷ tỷ ở lại ăn một ít với ta rồi đi nhé?” Cửu công chúa giữ cô lại.

Trái tim người đều làm bằng thịt, Quan Hạ Nhi thật lòng quan tâm Cửu công chúa, cô ấy cũng sẽ biết quan tâm Quan Hạ Nhi.

Phải biết rằng trước khi gả cho Kim Phi cô ấy đã chịu đựng bao nhiêu khổ cực. Sau khi Quan Hạ Nhi đến, Cửu công chúa đã yêu cầu đầu bếp chuyên biệt mà Khánh phi dẫn ra từ trong cung trước đó làm ra một thực đơn riêng cho Quan Hạ Nhi, để đầu bếp nấu canh bồi bổ cơ thể cô.

“Nghe muội nói vậy, ta quả thật cũng hơi đói.”

Quan Hạ Nhi xoa cái bụng, không ngần ngại ngồi xuống bên cạnh bàn làm việc của Cửu công chúa.

Châu Nhi ngay lập tức đưa mắt ra hiệu với thị nữ, để bọn họ qua đó phục vụ.

“Đôi tay này của tỷ tỷ thật khéo, đóa hoa này thêu thực sự vô cùng đẹp mắt.”

Cửu công chúa ngồi bên cạnh Quan Hạ Nhi, cùng cô ngắm nhìn đôi giày nhỏ mà cô đã thêu.

“Ta cũng chẳng biết cái gì khác, Vũ Dương, muội đừng chê cười.”

Quan Hạ Nhi đỏ mặt xua tay.

Dù cho đã sinh em bé, Quan Hạ Nhi đôi khi vẫn rất hay thẹn thùng.

Tâm trạng của Cửu công chúa hôm nay khá tốt, thấy vậy không khỏi muốn chọc ghẹo cô.

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói câu nào, Châu Nhi đã nhanh chóng bước vào.

Cửu công chúa thấy cô ấy tay không đi vào, liền hỏi: “Canh đâu?”

Châu Nhi nhìn Quan Hạ Nhi một cái, đáp rằng: “Bẩm điện hạ, Tiểu Ngọc đến rồi.”

Cửu công chúa nghe vậy, nụ cười trên khuôn mặt dần dần biến mất, trở nên nghiêm nghị như trước.

Tiểu Ngọc rất hiếm khi nào đến tìm Cửu công chúa vào đêm, mỗi lần đến thì đều bởi có việc cực kỳ quan trọng.

Cửu công chúa theo bản năng nghĩ đến Kim Phi và kênh Hoàng Đồng.

Đây là vấn đề lớn nhất hiện nay ở Xuyên Thục.

Nếu như bình thường thấy Cửu công chúa bận chính sự, Quan Hạ Nhi thường sẽ chọn tránh đi, nhưng lần này cô không hề rời đi, mà chủ động hỏi: “Có phải là tin tức của đương gia không? Mau để Tiểu Ngọc vào!”

Châu Nhi dùng ánh mắt hỏi công chúa.

“Để cô ấy vào đi!”

Cửu công chúa khẽ gật đầu.

Thời điểm Kim Phi bị vây tại kênh Hoàng Đồng, Quan Hạ Nhi còn chưa sinh, lo lắng cô quá đỗi kích động, Cửu công chúa vẫn luôn giữ bí mật.

Hiện tại đứa bé cũng sinh ra rồi, Cửu công chúa quyết định nói cho cô mọi việc.

Nếu không để sau này Quan Hạ Nhi phát hiện, nhất định sẽ oán trách mình.

Cửu công chúa không muốn làm khó Kim Phi, cũng rất trân trọng cảm tình của Quan Hạ Nhi, vậy nên cô ấy không hề muốn cả hai có sự ngăn cách.

Hơn nữa, Quan Hạ Nhi là vợ cả của Kim Phi, cô cũng có quyền biết về tình hình hiện tại của y.

Tiểu Ngọc đi theo sau Châu Nhi tiến vào.

Nhìn thấy Tiểu Ngọc cột tóc đuôi ngựa, nút áo trên người cũng gài thiếu một nút, tim Cửu công chúa đập loạn xạ một hồi.

Tiểu Ngọc biết mình tuổi còn nhỏ, vì để tăng độ tin cậy, từ sau khi lên lãnh đạo đội Chung Minh, Tiểu Ngọc đã bắt đầu chú ý đến hình ảnh của mình, bình thường ra ngoài cũng chỉnh đốn vô cùng gọn gàng.

Hiện tại chỉ đơn giản cột tóc đuôi ngựa đã đến gặp mình, chứng tỏ Tiểu Ngọc đã đi ngủ nhưng phải đột ngột phải rời giường đến đây, hơn nữa còn vô cùng vội vã, đến cả cúc áo bị bỏ sót một cái cũng không phát hiện ra.

“Tiểu Ngọc, phải chăng đã có tin tức của đương gia rồi?”

Quan Hạ Nhi đặt kim chỉ trong tay xuống, nhìn Tiểu Ngọc rồi hỏi.

Tiểu Ngọc không đáp lời mà nhìn về phía Cửu công chúa một cái.

Cửu công chúa trước đó đã dặn dò, việc liên quan đến kênh Hoàng Đồng thì không được phép nói cho Quan Hạ Nhi.

Đứng giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, Tiểu Ngọc cảm thấy vô cùng khó xử.

Bấy giờ nhìn thấy Cửu công chúa gật đầu, Tiểu Ngọc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn về hướng Quan Hạ Nhi: “Vâng, Hàn đại ca phái người trở về ạ.”

“Anh ta đang ở đâu?” Quan Hạ Nhi vội vàng hỏi.

“Đang đợi ở ngoài cửa ạ.”

“Vậy thì mau mau để anh ta tiến vào đi chứ!” Quan Hạ Nhi nói xong quay đầu nhìn Cửu công chúa.

Cửu công chúa gật đầu ra hiệu cho Châu Nhi, cô ấy lập tức quay người đi ra ngoài.

Chốc lát sau, mật báo nối gót theo sau.

“Tham kiến điện hạ, tham kiến Hạ Nhi phu nhân, tham kiến Tiểu Ngọc đại nhân!”

Mật báo theo thứ tự mà hành lễ.

“Đương gia thế nào rồi?” Quan Hạ Nhi gấp rút hỏi.

Tiểu Ngọc biết chuyện giữa Quan Hạ Nhi và Cửu công chúa, nhưng mật báo thì không, ngay lúc đó anh ta lấy ra một xấp thư từ trong áo dâng lên cho Cửu công chúa.

Trong đấy không chỉ có tình báo Trương Lương cho người viết, còn có cả thư của Khánh Mộ Lam và Hàn Phong gửi cho Cửu công chúa nữa.

Cửu công chúa trước tiên lấy ra tình báo, nhanh chóng đọc một lượt.

Mới chỉ đọc qua vài dòng, đôi lông mày của cô ấy đã dần nhíu lại.

Quan Hạ Nhi cũng không thèm kiêng dè nữa, cái đầu nghiêng qua.

Thế nhưng rất tiếc là, cô nhìn không hiểu...

Quan Hạ Nhi tuy rằng đã tham gia vào lớp học xóa mù chữ, học cũng không ít, thế nhưng chữ được dạy đều là chữ từng nét từng nét cơ bản.

Mà bức tình báo này được viết bởi một thủ hạ dưới quyền Trương Lương.

Người này tuổi đã cao, ông ta không chỉ quen thuộc cách viết của Đại Khang hồi trước, hơn nữa nét bút viết cũng rồng bay phượng múa, Quan Hạ Nhi nhìn lướt qua vài dòng, chỉ nhận ra được bảy tám chữ trong đấy.

Điều này khiến cô cảm thấy có chút ngại ngùng, lặng lẽ mà lùi sang bên cạnh, một mực đợi Cửu công chúa đọc xong, mới nhỏ giọng hỏi: “Vũ Dương, đương gia thế nào rồi?”

“Tỷ tỷ đừng lo, ta đọc nốt phần còn lại xong, lại nói lại cho tỷ được không?”

Cửu công chúa an ủi cô.

Văn sĩ viết trong tình báo về sự tình ở kênh Hoàng Đồng vô cùng rõ ràng, thế nhưng nó là văn kiện chính thức, cần phải được lưu giữ, thậm chí có thể được ghi lại trong sử sách, vậy nên một số điều cần phải kiêng kị.

Ví dụ như một số tướng lĩnh thích tra tấn tù binh, nếu như không phải số lượng quá nhiều, mấy thứ này đều sẽ không viết vào trong thư.

Còn có một số tin tức cơ mật, chẳng hạn như để bảo vệ an toàn của mật báo và tin tức liên quan đến mật báo đều sẽ không ghi vào.

Cửu công chúa chuẩn bị đọc hết thư của Khánh Mộ Lam gửi đến, sau khi hiểu rõ được tình huống ở kênh Hoàng Đồng rồi mới bắt đầu giải thích cho Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi tuy rằng nóng vội, nhưng Cửu công chúa cũng đã nói vậy rồi, cô chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Cửu công chúa đặt thư xuống, ngẫm nghĩ một lát, rồi lại cầm bức thư của Hàn Phong lên.

Trong thư Hàn Phong kể lại sự việc gần đây nhất, còn nói tỉ mỉ về thất bại của Đường Phi trong việc vận chuyển khinh khí cầu.

Ở cuối bức thư, Hàn Phong nhắc nhớ Cửu công chúa, nếu như không kịp thời tiếp nhận không khí cầu, trận này sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, những lá thư của Hàn Phong vẫn khiến cô ấy vô cùng lo lắng.

Sau khi ép bản thân phải bình tĩnh lại, Cửu công chúa lại mở lá thư của Khánh Mộ Lam ra.

Bức thư này của cô ấy cũng tương tự như của Hàn Phong, chỉ khác là ở cuối lá thư, Khánh Mộ Lan đảm bảo với Cửu công chúa rằng, nếu chiến tranh có thất bại, bọn họ nhất định sẽ cùng A Mai đưa Kim Phi rời khỏi đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK