“Quân gia, ngài tìm ta làm gì?"
Một trưởng lão nhìn nhân viên hộ tống rồi hỏi.
"Chu Tam gia, ta đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là quân gia, để tiểu đội trưởng nghe được thì sẽ mắng ta, ngài cứ gọi ta là Tiểu Hắc là được!"
Nhân viên hộ tống bất đắc dĩ nói: "Ta không tìm ngài, là tiểu đoàn trưởng của chúng ta bảo ta tới tìm ngài."
Trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
Ông ta là một nhân vật có một chút tiếng tăm ở trấn Ngư Khê, nhưng ở trước mặt Đại Cường, người phụ trách nhân viên hộ tống ở Đông Hải, cũng không khác gì người bình thường.
Trong mắt các trưởng lão, Đại Cường chính là một nhân lớn ngồi tít trên cao đến từ Kim Xuyên.
Năm ngoái, có một số nhóm cướp biển liên kết với nhau để đánh tới, muốn cướp xưởng đóng thuyền, bị nhân viên hộ tống tương kế tựu kế nhốt trong một kho hàng ở xưởng đóng thuyền.
Sau đó Đại Cường dẫn nhân viên hộ tống mặc áo giáp hạng nặng tiến vào kho hàng, hơn hai trăm tên cướp biển bị giết bởi mấy chục nhân viên hộ tống mặc giáp nặng không sót người nào.
Sau đó, khi thu thập xác của những tên cướp biển này, trưởng lão và các thành viên trong gia tộc của mình cũng tham gia.
Cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trong kho hàng đó.
Nhưng Đại Cường và các nhân viên hộ tống lại giống như không có chuyện gì, vừa dọn dẹp áo giáp đầy máu và thịt nát †rong sân, vừa nói cười rất to.
Từ đó trở đi, người dân của trấn Ngư Khê không chỉ biết ơn nhân viên hộ tống, mà còn kính sợ.
Khi biết tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống muốn gặp mình, trưởng lão lúc đầu vừa mừng vừa lo, sau đó lại cảm thấy có tật giật mình.
Nhưng cho dù trong lòng ông ta cảm thấy thế nào thì tiểu đoàn trưởng phái nhân viên hộ tống đến gọi mình, trưởng lão
cũng không thể không đi được.
Tình huống tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trong trấn Ngư Khê.
Trưởng lão vừa mới bắt đầu kêu gọi ngư dân, nhưng khi ngư dân chạy tới lại biết được rằng trưởng lão triệu tập bọn họ đã bị nhân viên hộ tống gọi đi rồi.
Các trưởng lão còn chưa kịp nói về rong biển và chuyện đội đánh bắt, vì thế các ngư dân đều đang suy đoán tại sao nhân viên hộ tống lại muốn tìm trưởng lão.
Hầu như tất cả ngư dân đều đoán theo hướng tích cực, bởi vì sau khi nhân viên hộ tống đến Đông Hải, tất cả những gì bọn
họ làm đều được công khai cho mọi người.
Nếu không có nhân viên hộ tống, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ rơi vào một tình thế khác.
Đây là kết quả mà Đường Tiểu Bắc mong muốn.
Các trưởng lão được các nhân viên hộ tống đưa đến xưởng đóng thuyền trong tâm trạng lo lắng.
Đây cũng là lần thứ hai họ đến xưởng đóng thuyền.
Nhưng lần đầu tiên đến là phải tới sân lớn của nhà họ Hồng, lần thứ hai tới là bị dẫn thẳng đến phòng khách trong doanh trại của nhân viên hộ tống.
"Phu nhân, các trưởng lão đã đến rồi."
Đại Cường đi vào thư phòng, cúi người và nói.
"Đều đã đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc thản nhiên hỏi.
"Chỉ cần là những người đến vào buổi chiều thì đều đã đến rồi!" Đại Cường đáp.
"Hồng công tử và Hồng Nhị đâu, bọn họ cũng đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc lại hỏi.
"Đến rồi." Đại Cường tiếp tục nói: "Theo lời dặn của người, ta đã phái người chia nhau đi gọi bọn họ, một người bố trí ở căn phòng bên trái phòng khách, người còn lại thì bố trí ở căn phòng bên phải phòng khách, không để cho bọn họ gặp được nhau."
"Bây giờ tiên sinh đang ở đâu?"
Một trưởng lão nhìn nhân viên hộ tống rồi hỏi.
"Chu Tam gia, ta đã nói với ngài rất nhiều lần rồi, đừng gọi ta là quân gia, để tiểu đội trưởng nghe được thì sẽ mắng ta, ngài cứ gọi ta là Tiểu Hắc là được!"
Nhân viên hộ tống bất đắc dĩ nói: "Ta không tìm ngài, là tiểu đoàn trưởng của chúng ta bảo ta tới tìm ngài."
Trưởng lão nghe thấy vậy thì sắc mặt lập tức trở nên nghiêm nghị.
Ông ta là một nhân vật có một chút tiếng tăm ở trấn Ngư Khê, nhưng ở trước mặt Đại Cường, người phụ trách nhân viên hộ tống ở Đông Hải, cũng không khác gì người bình thường.
Trong mắt các trưởng lão, Đại Cường chính là một nhân lớn ngồi tít trên cao đến từ Kim Xuyên.
Năm ngoái, có một số nhóm cướp biển liên kết với nhau để đánh tới, muốn cướp xưởng đóng thuyền, bị nhân viên hộ tống tương kế tựu kế nhốt trong một kho hàng ở xưởng đóng thuyền.
Sau đó Đại Cường dẫn nhân viên hộ tống mặc áo giáp hạng nặng tiến vào kho hàng, hơn hai trăm tên cướp biển bị giết bởi mấy chục nhân viên hộ tống mặc giáp nặng không sót người nào.
Sau đó, khi thu thập xác của những tên cướp biển này, trưởng lão và các thành viên trong gia tộc của mình cũng tham gia.
Cả đời ông ta sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng trong kho hàng đó.
Nhưng Đại Cường và các nhân viên hộ tống lại giống như không có chuyện gì, vừa dọn dẹp áo giáp đầy máu và thịt nát †rong sân, vừa nói cười rất to.
Từ đó trở đi, người dân của trấn Ngư Khê không chỉ biết ơn nhân viên hộ tống, mà còn kính sợ.
Khi biết tiểu đoàn trưởng của nhân viên hộ tống muốn gặp mình, trưởng lão lúc đầu vừa mừng vừa lo, sau đó lại cảm thấy có tật giật mình.
Nhưng cho dù trong lòng ông ta cảm thấy thế nào thì tiểu đoàn trưởng phái nhân viên hộ tống đến gọi mình, trưởng lão
cũng không thể không đi được.
Tình huống tương tự cũng xảy ra ở nhiều nơi trong trấn Ngư Khê.
Trưởng lão vừa mới bắt đầu kêu gọi ngư dân, nhưng khi ngư dân chạy tới lại biết được rằng trưởng lão triệu tập bọn họ đã bị nhân viên hộ tống gọi đi rồi.
Các trưởng lão còn chưa kịp nói về rong biển và chuyện đội đánh bắt, vì thế các ngư dân đều đang suy đoán tại sao nhân viên hộ tống lại muốn tìm trưởng lão.
Hầu như tất cả ngư dân đều đoán theo hướng tích cực, bởi vì sau khi nhân viên hộ tống đến Đông Hải, tất cả những gì bọn
họ làm đều được công khai cho mọi người.
Nếu không có nhân viên hộ tống, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ rơi vào một tình thế khác.
Đây là kết quả mà Đường Tiểu Bắc mong muốn.
Các trưởng lão được các nhân viên hộ tống đưa đến xưởng đóng thuyền trong tâm trạng lo lắng.
Đây cũng là lần thứ hai họ đến xưởng đóng thuyền.
Nhưng lần đầu tiên đến là phải tới sân lớn của nhà họ Hồng, lần thứ hai tới là bị dẫn thẳng đến phòng khách trong doanh trại của nhân viên hộ tống.
"Phu nhân, các trưởng lão đã đến rồi."
Đại Cường đi vào thư phòng, cúi người và nói.
"Đều đã đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc thản nhiên hỏi.
"Chỉ cần là những người đến vào buổi chiều thì đều đã đến rồi!" Đại Cường đáp.
"Hồng công tử và Hồng Nhị đâu, bọn họ cũng đến rồi à?" Đường Tiểu Bắc lại hỏi.
"Đến rồi." Đại Cường tiếp tục nói: "Theo lời dặn của người, ta đã phái người chia nhau đi gọi bọn họ, một người bố trí ở căn phòng bên trái phòng khách, người còn lại thì bố trí ở căn phòng bên phải phòng khách, không để cho bọn họ gặp được nhau."
"Bây giờ tiên sinh đang ở đâu?"