Bây giờ, bên ngoài trấn Ngư Khê có ba xưởng đóng thuyền, xưởng đóng thuyền đầu tiên của nhà họ Hồng được xây dựng theo xưởng đóng thuyền cũ của gia đình Hồng Đào Bình, còn được gọi là xưởng đóng thuyền số 1.
Cái thứ hai là một xưởng đóng thuyền mới được xây dựng vào năm ngoái, để sản xuất các thuyền lớn, được gọi là xưởng đóng thuyền số 2.
Trấn Viễn số 2, số 3 và thuyền lầu đều được sản xuất tại xưởng đóng thuyền số 2.
Xưởng đóng thuyền hiện có diện tích lớn nhất và có số lượng công nhân nhiều nhất được xây dựng gấp rút bằng cách làm thêm giờ trong thời gian gần đây được gọi là xưởng đóng thuyền số 3.
Công việc chính của xưởng đóng thuyền số 3 là sản xuất tàu đánh cá. Mặc dù độ khó về kỹ thuật không cao nhưng phần lớn người lao động là người tị nạn với trình độ tay nghề khác nhau.
Quan trọng nhất, hầu hết tất cả những người tị nạn đều mù chữ và chưa bao giờ tham gia vào các ngành liên quan đến đóng tàu. Việc đào tạo họ thành những thợ đóng tàu có trình độ trong một thời gian ngắn là không thực tế.
Với thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, để nhanh chóng đưa xưởng đóng thuyền vào hoạt động, Mãn Thương và Khánh Mộ Lam đã phải nhờ đến sự giúp đỡ của Kim Phi. Họ chia quy trình đóng tàu đánh cá thành hơn mười bước.
Độ khó của việc đóng tàu đánh cá không cao, nhiều tàu đánh cá của ngư dân được các thợ mộc trong làng hoàn thành.
Sau khi Kim Phi chia quy trình làm việc thành hơn mười bước, độ khó càng giảm xuống. Mỗi bước đều yêu cầu công nhân xử lý các công việc đơn giản và người tị nạn không cần phải học toàn bộ kiến thức đóng tàu, chỉ cần học hỏi thật tốt bước mà họ được giao cho phụ trách là được.
Điều này không chỉ nâng cao hiệu quả công việc mà còn ngăn chặn rò rỉ kỹ thuật ở một mức độ nhất định.
Đây cũng là lợi thế của hoạt động theo dây chuyền lắp ráp.
Do thời gian quá gấp, xưởng đóng thuyền số 3 mới chỉ hoàn thành khung cơ bản nhất, chưa kịp có thể tiến hành vận hành sản xuất thử nghiệm, các bản gỗ đã đến.
Vì vậy, đêm nay không chỉ đánh dấu việc xưởng đóng thuyền số 3 chính thức bắt đầu sản xuất mà còn đánh dấu việc tiến hành sản xuất thử nghiệm.
Mặc dù Kim Phi đã đơn giản hóa từng bước hết mức có thể nhưng những người tị nạn vẫn tay chân luống cuống như cũ.
Mãn Thương và Khánh Mộ Lam cả đêm cũng không có một giây phút nghỉ ngơi. Quy trình tới bước nào thì họ cũng theo sát bước đấy.
Hướng dẫn công nhân thực hành là việc mà Mãn Thương và các học trò của anh ta rất giỏi, không cần Kim Phi đích thân làm việc đó. Vì vậy, Kim Phi chỉ theo đến bước thứ hai, thấy Mãn Thương có thể xử lý tốt những chuyện này, quyết định không theo nữa.
Đang chuẩn bị quay về, thì thấy Trịnh Trì Viễn đi theo phía sau.
Gần đây Kim Phi cũng bận rộn và đã lâu không nói chuyện vui vẻ với Trịnh Trì Viễn. Vì bây giờ có chút thời gian rảnh nên y quyết định sẽ thảo luận những vấn đề liên quan sau khi đóng xong tàu đánh cá.
Trịnh Trì Viễn thật sự có rất nhiều vấn đề muốn bàn bạc với Kim Phi, nhưng vừa rồi thấy Kim Phi đang bận cho nên cũng không bước tới.
Thấy Kim Phi đi về phía mình, Trịnh Trì Viễn vội vàng chào hỏi: "Chào tiên sinh!"
"Lão Trịnh, gần đây ngài có bận lắm không?" Kim Phi mỉm cười chào hỏi Trịnh Trì Viễn: "Nhìn ngài gầy đi không ít.”
Với tư cách là người lãnh đạo kép của thủy quân và Cục quản lý hàng hải, Trịnh Trì Viễn không chỉ chịu trách nhiệm về sự an toàn của nhiều nơi trên Đông Hải mà còn chịu trách nhiệm đưa rong biển từ đảo Mạo Lãng trở về và vận chuyển gỗ về xưởng đóng thuyền.
Một số nhiệm vụ chồng chéo lên nhau và đè nặng lên Trịnh Trì Viễn, khiến anh ta bận rộn đến mức không có thời gian cởi quần áo khi đi ngủ. Anh ta chỉ cần ngã xuống giường và khi thức dậy là có thể xỏ giày và rời đi.
Mức độ làm việc cường độ cao này là điều mà Trịnh Trì Viễn chưa bao giờ gặp phải trong đời. Trong vòng chưa đầy một tháng, anh ta đã sụt cân rõ rệt và ngay cả bộ đồng phục của anh ta cũng có cảm giác hơi rộng
"Đông Hải đang phát triển mạnh dưới sự lãnh đạo của tiên sinh, dù có mệt mỏi, kiệt sức đến chết thì Lão Trịnh ta đây cũng vui vẻ!"
Trịnh Trì Viễn mỉm cười nói.
Đây không chỉ là lời nịnh nọt mà còn là những tình cảm chân thành từ tận đáy lòng.
Từ khi Kim Phi đến Đông Hải, trấn Ngư Khê có thể nói là đang thay đổi từng ngày, Trịnh Trì Viễn có thể nhìn thấy rõ những việc này.
Mặc dù trấn Ngư Khê vẫn còn đầy rẫy các công trường xây dựng, nhiều nơi bẩn thỉu và lộn xộn, Trịnh Trì Viễn tin rằng trong tương lai gần, trấn Ngư Khê chắc chắn sẽ trở thành nơi giàu có và đông đúc nhất ở Đông Hải.
Với tư cách là người đứng đầu thủy quân Đông Hải và Cục quản lý hàng hải, đây chính xác là điều mà Trịnh Trì Viễn hy vọng được thấy.
Vì vậy, mặc dù gần đây vô cùng bận rộn nhưng Trịnh Trì Viễn không có lời phàn nàn nào.
Bởi vì, giống như những người tị nạn, anh ta nhìn thấy niềm hy vọng giữa sự hối hả và nhộn nhịp này.
Trước khi Kim Phi đến, Đông Hải luôn là một nơi xa xôi trong mắt các quan chức trong triều đình, không ai để ý tới.
Trịnh Trì Viễn tuy với tư cách là người đứng đầu thủy quân, nói dễ nghe thì là người bảo vệ Đông Hải, còn nói khó nghe hơn một chút thì chính là người bị triều đình trục xuất, cho anh ta đến để làm công cụ chống lại cướp biển ở Đông Hải.
Bây giờ Kim Phi rất coi trọng Đông Hải, phát triển Đông hải một cách mạnh mẽ, giao cho anh ta rất nhiều nhiệm vụ quan trọng, điều đó cho thấy y hoàn toàn tin tưởng vào anh ta.
Trịnh Trì Viễn thực sự hạnh phúc từ tận đáy lòng và cảm thấy cuộc sống đã có được phương hướng.
Kim Phi bây giờ đã quen thuộc với Trịnh Trì Viễn, y giờ đã miễn nhiễm với những lời tâng bốc của anh ta. Cuộc trò chuyện của họ đã trở nên bình thường.
Kim Phi mỉm cười vỗ vai Trịnh Trì Viễn. "Lão Trịnh, ngài không thể kiệt sức đến chết được. Nếu ngài chết rồi, ai sẽ quản lý thủy quân và Cục quản lý hàng hải đây?"
"Lần trước gặp mặt ngài đã nói, bất kể ai ra đi, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc." Trịnh Trì Viễn nói: "Ngay cả khi Lão Trịnh ta không có mặt, thủy quân và Cục quản lý hàng hải vẫn sẽ tiếp tục thực hiện nhiệm vụ của mình!"
"Lão Trịnh, ngài quá khiêm tốn rồi," Kim Phi không muốn nói thêm những lời vô nghĩa này nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Lão Trịnh có thời gian không? Chúng ta đến thư phòng nói chuyện một lát?"
“Ta cũng định vậy," Trịnh Trì Viễn vội vàng gật đầu: "Thật ra ta cũng có một số việc muốn báo cáo với ngài."
"Vậy đi thôi."
Ngay khi Kim Phi đưa Trịnh Trì Viễn đi về phía thư phòng xưởng đóng tàu, phó tướng của Trịnh Trì Viễn đã nhanh chóng chạy tới.
Đầu tiên là chào Kim Phi, sau đó liếc nhìn Trịnh Trì Viễn, ra hiệu muốn nói chuyện riêng với Trịnh Trì Viễn.
Đáng tiếc Trịnh Trì Viễn nghĩ thế, giơ chân đá phó tướng một cái: "Có chuyện gì không thể nói trước mặt tiên sinh chứ? Nói đi!"
Thấy vậy, phó tướng không còn cách nào khác đành phải nói: "Tướng quân, vừa nhận được tin một chiếc tàu đánh cá thu hoạch rong biển đã bị mất tích!"
Khi kỹ năng thu hoạch rong biển của ngư dân và người tị nạn trở nên thành thạo hơn và với sự xuất hiện liên tục của các tàu đánh cá từ nhiều nơi khác nhau, sản lượng thu hoạch rong biển hàng ngày trên đảo Mạo Lãng ngày càng tăng.
Theo kế hoạch trước đó của Kim Phi, tất cả việc vận chuyển rong biển đều dựa vào thuyền lầu.
Tuy nhiên, với sản lượng thu hoạch ngày càng tăng, ngay cả khi tất cả các thuyền lầu hoạt động liên tục suốt ngày đêm thì vẫn chưa đủ.
Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, vì vậy đã tổ chức một lượng tàu đánh cá lớn hơn để giúp vận chuyển rong biển về khi gió thuận, hỗ trợ các thuyền lầu.
Bởi vì cướp biển trong vùng lân cận đã được dọn sạch, và cũng có ca-nô và khinh khí cầu tuần tra giữa đảo và xưởng đóng tàu hai mươi tư giờ một ngày nên không có bất kỳ vấn đề an toàn nào ở Đông Hải kể từ khi bắt đầu thu hoạch rong biển.
Hôm nay đây là trường hợp đầu tiên, vì vậy phó tướng rất coi trọng việc này, sau khi biết tin, anh ta đã đến báo cáo càng sớm càng tốt.
"Mất tích là có ý gì?" Trịnh Trì Viễn hỏi: "Bị lạc, bị thủng nên chìm hay là gặp phải cướp biển?"
Kim Phi cũng cau mày nhìn sang.