"Vâng!"
Lý Địch khom lưng hành lễ, lùi về sau rời đi.
Cậu bé vốn dĩ chỉ muốn nhận được chút nhắc nhở nhưng Cửu công chúa lại trực tiếp nói rõ kế sách ứng phó với cậu bé, trái lại đỡ bản thân cậu bé phải tự đi mày mò.
Kim Phi ở lại Ngự Thư Phòng là vì đợi kết quả đánh cược, bây giờ đợi được rồi nên chào hỏi với Cửu công chúa, rời đi cùng với Tiểu Ngọc.
Mấy ngày trước Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quân cứ luôn say mê với trục lăn. Nghe nói đã có một số tiến triển, y dự định qua đó xem thử.
Đi ra khỏi viện, y nhìn thấy Lý Địch ôm trán ngồi xổm ở bên đường.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Địch ngẩng đầu lên nhìn phát hiện Kim Phi đến, nhanh chóng đứng dậy, quy củ hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi nhìn thấy trán cậu bé đỏ một mảng, tiến tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Cận vệ ở sau lưng cũng căng thẳng theo, lần lượt cầm cán đao quan sát xung quanh.
"Không sao, vừa nãy đi đường không chú ý đụng vào cây!" Lý Địch chỉ vào cái cây to ở bên cạnh.
Kim Phi cạn lời nhìn cây to một cái: "Ngươi suy nghĩ gì đó mà thất thần như vậy?”
Tiểu Ngọc bên cạnh che miệng lại cười. “Không có gì.” Lý Địch có chút ngại ngùng xua tay.
Mỗi người đều có bí mật của mình, Kim Phi thấy Lý Địch không có chuyện lớn gì cũng không truy hỏi nữa, xua tay với Lý Địch tiếp tục đi về trước.
Vừa đi được mấy bước Lý Địch lại đuổi lên theo, bộ dạng muốn nói lại không nói.
Kim Phi đợi một lúc, có chút gấp: "Có chuyện thì nói nhanh lên, không nói thì làm gì thì làm đi!"
Lý Địch do dự một chút nhưng vẫn hỏi: "Tiên sinh, ngài nói vừa nãy có phải ta không nên hỏi ngài làm sao trả lời vấn đề Nathan và công chúa Lộ Khiết không?"
"Vừa nấy ngươi đụng vào cây chính vì suy nghĩ chuyện này ư?”
Kim Phi có chút dở khóc dở cười hỏi: "Vậy ngươi đã suy nghĩ rõ chưa? Cảm thấy nên hỏi hay là không nên hỏi?"
“Chưa hiểu.” Lý Địch thành thật trả lời: “Theo lý mà nói ta là thiếu khanh Hồng Lư Tự, đối phó với sứ giả ngoại bang vốn dĩ là việc trong phận sự của ta, ta không nên hỏi ý kiến của ngài.
Nhưng ta lại lo lắng nếu bản thân phỏng đoán lỡ như đoán sai dụng ý của người và bệ hạ, làm lỡ bố cục của người và bệ hại Vì vậy..."
Kim Phi nghe thấy, liếc Lý Địch một cái: “Ta thấy ngươi đang do dự lỡ như đoán sai ý của ta và Vũ Dương sẽ phạm sai lầm, mà nếu như hỏi lại có thể để lại ấn tượng không chủ ý cho Vũ Dương, đúng không?”
Nếu như người bình thường bị người khác nói đúng tim đen thẳng thừng như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phủ nhận.
Lý Địch khom lưng hành lễ, lùi về sau rời đi.
Cậu bé vốn dĩ chỉ muốn nhận được chút nhắc nhở nhưng Cửu công chúa lại trực tiếp nói rõ kế sách ứng phó với cậu bé, trái lại đỡ bản thân cậu bé phải tự đi mày mò.
Kim Phi ở lại Ngự Thư Phòng là vì đợi kết quả đánh cược, bây giờ đợi được rồi nên chào hỏi với Cửu công chúa, rời đi cùng với Tiểu Ngọc.
Mấy ngày trước Vạn Hạc Minh và Lưu Bất Quân cứ luôn say mê với trục lăn. Nghe nói đã có một số tiến triển, y dự định qua đó xem thử.
Đi ra khỏi viện, y nhìn thấy Lý Địch ôm trán ngồi xổm ở bên đường.
Nghe thấy tiếng bước chân, Lý Địch ngẩng đầu lên nhìn phát hiện Kim Phi đến, nhanh chóng đứng dậy, quy củ hành lễ với Kim Phi.
Kim Phi nhìn thấy trán cậu bé đỏ một mảng, tiến tới hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
Cận vệ ở sau lưng cũng căng thẳng theo, lần lượt cầm cán đao quan sát xung quanh.
"Không sao, vừa nãy đi đường không chú ý đụng vào cây!" Lý Địch chỉ vào cái cây to ở bên cạnh.
Kim Phi cạn lời nhìn cây to một cái: "Ngươi suy nghĩ gì đó mà thất thần như vậy?”
Tiểu Ngọc bên cạnh che miệng lại cười. “Không có gì.” Lý Địch có chút ngại ngùng xua tay.
Mỗi người đều có bí mật của mình, Kim Phi thấy Lý Địch không có chuyện lớn gì cũng không truy hỏi nữa, xua tay với Lý Địch tiếp tục đi về trước.
Vừa đi được mấy bước Lý Địch lại đuổi lên theo, bộ dạng muốn nói lại không nói.
Kim Phi đợi một lúc, có chút gấp: "Có chuyện thì nói nhanh lên, không nói thì làm gì thì làm đi!"
Lý Địch do dự một chút nhưng vẫn hỏi: "Tiên sinh, ngài nói vừa nãy có phải ta không nên hỏi ngài làm sao trả lời vấn đề Nathan và công chúa Lộ Khiết không?"
"Vừa nấy ngươi đụng vào cây chính vì suy nghĩ chuyện này ư?”
Kim Phi có chút dở khóc dở cười hỏi: "Vậy ngươi đã suy nghĩ rõ chưa? Cảm thấy nên hỏi hay là không nên hỏi?"
“Chưa hiểu.” Lý Địch thành thật trả lời: “Theo lý mà nói ta là thiếu khanh Hồng Lư Tự, đối phó với sứ giả ngoại bang vốn dĩ là việc trong phận sự của ta, ta không nên hỏi ý kiến của ngài.
Nhưng ta lại lo lắng nếu bản thân phỏng đoán lỡ như đoán sai dụng ý của người và bệ hạ, làm lỡ bố cục của người và bệ hại Vì vậy..."
Kim Phi nghe thấy, liếc Lý Địch một cái: “Ta thấy ngươi đang do dự lỡ như đoán sai ý của ta và Vũ Dương sẽ phạm sai lầm, mà nếu như hỏi lại có thể để lại ấn tượng không chủ ý cho Vũ Dương, đúng không?”
Nếu như người bình thường bị người khác nói đúng tim đen thẳng thừng như vậy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là phủ nhận.