“Từ đại nhân, với thủ đoạn của Cửu công chúa, chắc chắn sẽ không để cho ngài nắm được thóp đâu."
Đại Thái giám mở miệng nói: "Khi Mạnh Thiên Hải trở lại nhất định sẽ nói bọn họ không đuổi kịp kẻ địch, để cho kẻ địch chạy thoát rồi, chúng ta vốn không có cách nào kiểm chứng."
"Mặc kệ anh ta, miễn sao kỵ binh Cao Nguyên không tới là được."
Từ mập dửng dưng nói.
"Ta đã nói rồi mà, trước khi tới ta đã thăm dò kĩ, Gada vốn không có dấu hiệu xuất binh, sao nói đến là đến được chứ?"
Người nhà họ Tạ nói thêm vào.
Trước khi tới, bọn họ đều đã biết tình hình ở Xuyên Thục, hơn nữa còn bố trí một ít tai mắt ở khu vực biên giới.
Nếu như Gada tới, rất khó giấu được bọn họ.
Vừa rồi đột nhiên nghe thấy đã phát hiện ra kỵ binh Cao Nguyên, còn tưởng là Gada mang binh lính đi đường vòng tránh được tai mắt của bọn họ, đánh vào từ những nơi khác, thế nên mới kinh sợ đến vậy.
Bây giờ nghe xong phân tích của lão già râu dê, tất cả các quyền quý đều bình tĩnh lại.
Về phần ảnh hưởng do việc đóng cửa thành gây ra, bọn họ hoàn toàn không quan tâm.
Chỉ cần mua chuộc mấy tên phủ binh canh gác thành là được, đến lúc đó thả thư vào trong giỏ treo trên thành, vậy là có thể điều khiển từ xa, chỉ huy từ bên ngoài.
"Mọi người vẫn không nên xem thường."
Lão già râu dê nhắc nhở: "Khánh Hâm Nghiêu đã ra hạ sách này, nghĩa là Cửu công chúa đã bắt đầu phản kích, mọi người vẫn nên dựa theo kế hoạch mà hành động càng sớm càng tốt, chậm trễ nữa sẽ xảy ra chuyện."
"Đúng, nhanh chóng bán lương thực rồi đi thôi, Xuyên Thục này vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, sau này ta sẽ không bao giờ trở lại nữa."
Đám quyền quý gật đầu lia lịa, sau đó rời đi từng người một.
Khoảng nửa tiếng sau, quản gia riêng của đám quyền quý đã truyền đạt mệnh lệnh của họ ra bên ngoài thành.
Những tên tay sai chuyên làm chuyện xấu do các gia tộc đào tạo cũng nhanh chóng hành động.
Từng con bồ câu đưa thư bay về phía hang ổ của thổ phỉ ở Xuyên Thục.
Một số tên thổ phỉ khá nhanh nhẹn, xế chiều hôm đó đã bắt đầu sắp xếp người đưa lương thực đến kho lương thực của địa chủ.
Ở làng Tây Hà, Cửu công chúa cuối cùng cũng nhận được thư hồi âm từ Tây Xuyên.
Khánh Hâm Nghiêu đã kinh doanh nhiều năm ở Tây Xuyên, chút hành động nhỏ của đám quyền quý vốn không gạt được anh ta.
"Nếu bọn họ dùng những tính toán này vào những việc vì dân vì nước thì Đại Khang sao có thể rơi vào tình trạng như vậy?"
Cửu công chúa đưa thư cho Kim Phi, trong mắt lóe lên một tia hung ác: "Bọn họ đang cho rằng bổn cung không dám giết bọn họ à?"
Lúc trước người muốn giết đám quyền quý luôn là Kim Phi, bây giờ Cửu công chúa cũng đã muốn giết người.
Lương thực ở Xuyên Thục vốn đã cung không đủ cầu, hôm nay đám quyền quý lại cắt giảm một nửa lượng hàng từ nhiều nơi khác nhau cùng một lúc, gây ra sự khủng hoảng cho dân chúng, giá lương thực cũng theo đó mà không ngừng tăng lên.
Lúc trước đã tăng gấp hai gấp ba so với cùng thời điểm này năm ngoái, trong một buổi chiều ngắn ngủi, lại tăng thêm ba mươi phần trăm.
Hơn nữa có tiền cũng chưa chắc mua được.
"Bọn khốn kiếp kia đã ra tay, ngày mai có thể lên đường chưa?"
Kim Phi hỏi với vẻ mặt lạnh lùng.
"Đi được rồi!" Cửu công chúa gật đầu: "Nhờ tiên sinh thông báo với nhân viên hộ tống, sáng mai lên đường, không cần mang quá nhiều người, đi tới Tây Xuyên với tốc độ nhanh nhất!"
Tốc độ ra tay của đám quyền quý nhanh hơn nhiều so với Cửu công chúa dự tính, cũng ác độc hơn rất nhiều.
Bây giờ không cần Kim Phi thúc giục, bản thân Cửu công chúa cũng đứng ngồi không yên.