“Ta nói nhảm gì đâu?” Kim Phi nghiêm túc nói: “Làm người nên biết khiêm tốn chút, trước mặt A Liên và Hổ Nữu, nàng khen ta giỏi giang, Nếu ta lại vui vẻ đồng ý, chẳng phải ta đang tự khen mình sao?"
Sau đó Kim Phi giống như đột nhiên nhận ra: “À, ta hiểu rồi, nàng hiểu sai!… Quan Hạ Nhi, không ngờ đấy, bình thường trông nàng xinh đẹp hiền hậu, nhưng trong lòng lại chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
A Liên và Hổ Nữu đứng bên cạnh lúc này luôn dõi mắt nhìn thẳng, nghe Kim Phi nói như vậy, tuy rằng vẫn không quay đầu nhưng cũng không khỏi hơi liếc nhìn Kim Phi một chút.
Vì sự an toàn của Kim Phi ban đêm phải có người túc trực quanh phòng.
Trong nhà thời này cách âm rất kém, trong đêm khuya, nếu trong nhà có động tĩnh gì, từ ngoài cửa có thể nghe rõ ràng.
Cho nên Kim Phi cũng hơi mâu thuẫn, nhưng nghĩ chuyện này liên quan đến sự an toàn của mình, cuối cùng vì mạng sống của mình lựa chọn thỏa hiệp.
Có điều y yêu cầu người canh cửa phải là một nữ nhân viên hộ tống.
Đây là giới hạn cuối cùng của y.
Trên thực tế, đây cũng là thói quen phổ biến của rất nhiều gia tộc quyền quý.
Rất nhiều nhà quyền quý đều bồi dưỡng một số nữ hộ vệ, ví dụ như A Mai, như Thấm Nhi, như Bắc Thiên Tầm.
Mặc dù nam giới có thể chất khỏe mạnh hơn nữ giới nhưng khi có nữ quyến xuất hiện, hoặc là trực ban ban đêm, nam hộ vệ chắc chắn là không tiện, thường thì những nữ vệ sĩ này là người thực hiện công việc.
A Liên và Hổ Nữu một người là đội trưởng đội cận vệ của Quan Hạ Nhi, một người là một trong những nữ nhân viên hộ tống trong đội cận vệ của Kim Phi, họ là những người túc trực ở cửa phòng Kim Phi nhiều nhất vào ban đêm.
Hơn nữa Đường Tiểu Bắc thỉnh thoảng còn trêu chọc bọn họ, tuy rằng vẫn là con gái nhưng bọn họ đều đã biết hết những gì cần biết.
Dần dần, Kim Phi nói chuyện trước mặt các cô ấy thì cũng không kiêng dè gì nữa, coi như bọn họ không tồn tại.
A Liên và Hổ Nữu cũng thành quen, bình thường cho dù nghe thấy chuyện gì quan trọng thì cũng coi như không, cũng không làm ra vẻ mặt hay cử động lớn nào, để không ảnh hưởng đến suy nghĩ và phán đoán của Kim Phi.
Lần này không khỏi lén lút liếc nhìn Kim Phi, là bởi vì ngày thường Kim Phi đều khá đứng đắn, hiếm khi nói ra những lời mặt dày như vậy.
Điều này khiến họ còn ngạc nhiên hơn cả việc nghe tin Đông Man đánh đến tận đây.
“Có chàng mới chỉ nghĩ đến những chuyện này!”
Quan Hạ Nhi cũng biết mình bị Kim Phi trêu chọc, trong lòng vừa xấu hổ vừa bực bội.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời càng lúc càng chói chang, dậm chân nói: "Hừ, không để ý tới chàng nữa, sáng nay đừng nghĩ đến chuyện ăn bánh bao!”
Buổi sáng Nhuận Nương ở lại nhà nấu cơm, Kim Phi dẫn Quan Hạ Nhi đi xem mặt trời mọc, sau khi ngắm bình minh rồi quay về thì đã có một bữa sáng nóng hổi bày ra sẵn.
Đặc biệt là món bánh bao hải sản mà Nhuận Nương mới nghiên cứu, Kim Phi thích đến mức có thể ăn mấy cái một bữa.
“Có nàng và Nhuận Nương, ta còn phải sợ không có bánh bao ăn chắc?”
Kim Phi cười xấu xa, đang định đuổi theo Quan Hạ Nhi, thì bất ngờ nhìn thấy một đám pháo hoa xuất hiện trên bầu trời phía Bắc.
Kim Phi vội vàng dừng lại, quay đầu lại nhìn.
Vị trí bắn pháo hoa cách đài quan sát khoảng mười dặm, Kim Phi không nhìn rõ được bằng mắt thường bèn duỗi tay sang bên cạnh.
Hổ Nữu luôn đứng bên cạnh như tượng gỗ lập tức lấy kính viễn vọng từ trong lòng ra và đưa cho Kim Phi.
Kim Phi cuối cùng cũng có thể nhìn rõ qua kính viễn vọng.
Mặt biển phía bắc có một đội thuyền đang chậm rãi di chuyển về phía nam, trên không là khinh khí cầu bay theo như để cảnh cáo.
Bởi vì khoảng cách quá xa, Kim Phi không thể nhìn rõ cờ hiệu trên đội thuyền, chỉ có thể miễn cưỡng thông qua kết cấu con thuyền phân biệt được đây không phải là thuyền Xuyên Thục và thủy quân.
“Chẳng lẽ là hải tặc?”
Ý tưởng này hiện lên trong đầu Kim Phi nhưng sau đó lại bị bác bỏ.
Nếu là hải tặc, khinh khí cầu chịu trách nhiệm cảnh báo sẽ phóng ít nhất một quả pháo hoa màu đỏ và sẽ lập tức tấn công.
Bây giờ khinh khí cầu chỉ là pháo hoa màu vàng, dùng để cảnh cáo, biểu thị mức độ uy hiếp của đối phương không cao.
“Thiết Chùy, tìm người điều tra, hỏi xem có chuyện gì xảy ra."
Kim Phi cúi xuống dưới hô.
Bởi vì có mấy xưởng đóng thuyền và các nhà xưởng khác nhau, trấn Ngư Khê đã trở thành nơi sầm uất nhất ở Đông Hải, đồng thời cũng là nơi có sự tương tác thường xuyên nhất với Xuyên Thục.
Trấn Viễn số 2 số 3 và mấy thuyền lầu ngày nào cũng sẽ qua lại giữa Xuyên Thục và trấn Ngư Khê.
Còn ca - nô thì càng không cần phải nói, cứ chốc chốc lại thấy một chiếc.
Bởi vì cửa biển nằm ở phía nam trấn Ngư Khê, cho nên bất kể là bè gỗ hay ca - nô đều đến từ phía nam.
Chỉ có thuyền lầu đi thành Du Quan tiếp viện cho Lưu thiết thì thoảng mới đến từ phía bắc.
Nhưng đội thuyền này rõ ràng không phải thuyền lầu.
Kim Phi thấy tò mò với đội thuyền này.
“Rõ!” Thiết Chùy canh giữ dưới đài quan sát đáp một tiếng, phất tay với một cận vệ.
Cận vệ lập tức chạy đến chuồng ngựa, phóng ngựa phi nước đại dọc theo bờ biển.
Kim Phi cũng không vội quay về, xuống đài quan sát sau đó liền đi thẳng đến bãi biển, im lặng chờ đợi.
Bờ cát ở bờ biển rất thích hợp cho ngựa phi nước đại, cận vệ chẳng mấy mà đã quay lại.
Không đợi Kim Phi đặt câu hỏi, Thiết Chùy chủ động hỏi: “Đội thuyền này từ đâu đến?”
“Báo cáo, là công chúa Lộ Khiết của Đông Man tới!”