Nhưng không có tinh thần, thì mọi thứ đều mất hết.
May mắn thay, không phải tất cả binh lính đều quỳ xuống, hơn 60% binh lính có thái độ chần chừ.
Vẫn còn cách để cứu vãn chuyện này.
“Phải tìm biện pháp càng sớm càng tốt!”
Vu Triết châu mày, đầu óc nhanh chóng hoạt động.
...
“Tiên sinh, Vũ Dương chúng ta thành công rồi! Rất nhiều binh lính đang dập đầu về phía chúng ta kìa”.
Trên dốc Đại Mãng, Khánh Mộ Lam dùng ống nhòm nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, phấn khích nhảy vọt lên.
“Đưa cho ta xem!”
Cửu công chúa không hề để ý tới dáng vẻ của mình, đưa tay giật lấy ống nhòm từ trong tay của Khánh Mộ Lam.
Nhìn về phía doanh trại Thổ Phiên, thuần thục điều chỉnh tiêu cự.
“Đại nhân, ngài lợi hại thật đấy, sao ngài có thể tạo ra thần quang bảy màu này được?”
Khánh Mộ Lam nắm lấy tay của Kim Phi và hỏi.
“Bí mật!”
Kim Phi khẽ mỉm cười, không có ý định giải thích.
Thật ra mà nói cái gọi là thần quang bảy màu chỉ là pháo hoa mà thôi.
Trong khoảng thời gian gần đây, Kim Phi vẫn luôn phái người tập kích doanh trại Thổ Phiên, có mấy nguyên nhân.
Trước tiên là vì Hàn Phong và Chu Du Đạt đã tập hợp người dân tranh thủ được cơ hội.
Thứ hai là chờ quân tiếp viện đến.
Thứ ba chính là nghiên cứu chế tạo ra pháo hoa.
Kim Phi có ý tưởng này sau khi biết được bộ lạc Gada tin vào cái gọi là Thần Quang Đại Tiên và nguồn gốc của Thần Quang Đại Tiên.
Nhưng việc chế tạo ra pháo hoa phải cần có thời gian, vẫn bị trì hoãn cho đến giờ.
“Tiên sinh, tại sao ngài không phóng ra thần quang bảy màu trước khi dân chúng đoạt lấy doanh trại?”
Khánh Mộ Lam hỏi: “Như vậy, rất nhiều người dân sẽ được thoát khỏi cái chết!”
Hàng trăm người bị bắt không có vũ khí, hơn nữa lại bị hành hạ trong nhiều ngày vừa đói vừa khát, vì để đoạt lấy ngựa chiến, rất nhiều người đã chết.
Sau cuộc tập kích, khắp nơi trong trại ngựa đều là thi thể, Kim Phi nhìn thấy hết qua ống nhòm mà không khỏi đau lòng.
Mặc dù trước kia cuộc sống của dân chúng đói khổ nhưng ít nhất họ sống cùng người thân.
Sau khi chiến loạn bùng nổ, nhiều gia đình tan nhà nát cửa.
Thậm chí có rất nhiều người giống Chu Du Đạt, tận mắt chứng kiến quá trình người thân trong gia đình mình bị làm nhục, thậm chí còn bị giết hại.
Có thể tưởng tượng được sự thù hận trong lòng những người này.
Vì vậy những binh lính Thổ Phiên canh gác trại ngựa đều có kết cục vô cùng khốn khổ.
Gần như toàn bộ đều bị người dân cắn đến chết.
Nhưng số thường dân chết còn nhiều gấp mấy lần số binh lính.
“Nếu như nắm chắc phần thắng tuyệt đối, tiên sinh cũng muốn phóng thần quang ra trước, nhưng trước khi hành động, ta và tiên sinh đều không nắm chắc được phần thắng tuyệt đối”.
Cửu công chúa cất ống nhòm, trả lời thay cho Kim Phi: “Trại tù binh cách trại ngựa mấy chục trượng, bắt buộc phải nhân lúc trời tối lén trà trộn vào mới được.
Nếu tiên sinh phóng thần quang ra trước thì nhất định sẽ kinh động mọi người giống như ta và tỷ, đến lúc đó làm sao tiếp cận được trại ngựa? Tấn công bằng vũ lực sao?
Dân chúng tay không tấc sắt, đa phần là người già, người tàn tật, phụ nữ và trẻ em. Nếu chúng ta dùng vũ lực tấn công cướp trại ngựa thì sẽ có nhiều người chết hơn!”
“Ta hiểu rồi!” Khánh Mộ Lam gật đầu .
“Điện hạ, tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?” Mạnh Thiên Hải hỏi: “Đánh trực diện vào doanh trại Thổ Phiên sao?”
Cửu công chúa nhìn Kim Phi, không trả lời.
Mạnh Thiên Hải cũng quay đầu theo.
Bây giờ anh ta hoàn toàn không có chút hoài nghi nào với Kim Phi nữa, trong lòng chỉ chứa đầy sự sùng bái.