Một chuyến đi xa mang lại cả danh dự và tiền bạc, các thủy thủ cảm thấy có động lực hơn trước.
Mặc dù Thiết Thế Hâm không hài lòng với điều này nhưng cũng không nói gì.
Dù sao mấy chục lượng bạc đối với thủy thủ thì là một khoản tiền lớn, nhưng đối với triều đình thì nó chẳng là gì, đối với chuyện mà các thủy thủ sắp làm, lại càng không là gì cả.
Mấy chục thủy thủ, tổng cộng cũng chỉ nhiều thêm mấy nghìn lượng bạc mà thôi.
Nếu bọn họ thực sự có thể mang những hạt giống tốt về, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của Đại Khang, cái này không thể đo bằng mấy nghìn lượng bạc được.
Kim Phi nhìn các thủy thủ đã bình tĩnh lại, quay sang Thiết Chùy và hô lên: "Hãy đi tìm một ít rượu trái cây tới đây, để tiễn đưa các huynh đệ!"
"Vâng!" Thiết Chùy vội vàng chạy ra ngoài.
Do thiếu lương thực nên Xuyên Thục nghiêm cấm sử dụng lương thực để làm rượu.
Nhưng ngoài lương thực, còn có nhiều loại trái cây có thể làm rượu.
Ví dụ như một loại nho dại trên núi của Xuyên Thục, vừa có vị chua, chát, lại không thể ăn được, nhưng lại rất thích hợp để ủ rượu.
Khi đến mùa nho dại chín, rất nhiều người dân miền núi sẽ hái về ủ rượu rồi bán.
Bến tàu Kim Xuyên là bến tàu sầm uất nhất ở Đại Khang, đương nhiên cũng có loại rượu trái cây này, Thiết Chùy chạy đi không lâu thì đã quay lại.
Phía sau anh ta có bảy công nhân, năm người trong số họ đang ôm bình rượu, hai người còn lại mỗi người xách một giỏ trúc, trong đó có bát sứ.
Thiết Chùy đích thân ôm một bình rượu lên đài, đưa bát rượu cho Kim Phi.
Những người công nhân khác ôm bình rượu và bát rượu phân phát cho các thủy thủ.
Chờ đến khi mọi người đã rót rượu xong, Kim Phi nâng bát lên nói: "Như mọi người đã biết, ta luôn phản đối việc uống rượu, cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay ta làm điều này vì để đưa tiễn các huynh đệ, chúc các huynh đệ thuận buồm xuôi gió và sớm ngày chiến thắng trở về!”
Nói xong, Kim Phi bưng bát rượu lên và uống cạn trong một hơi.
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
Các thủy thủ hô lên ba tiếng, sau đó cùng nhau ngẩng đầu lên và uống hết trong một hơi!
"Được!"
Kim Phi hô lên một tiếng và ném bát rượu xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Sau đó là một loạt âm thanh đập bát dày đặc.
Lúc này, Kim Phi cuối cùng cũng biết rằng tại sao lúc uống rượu với những tráng sĩ trong mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước lại phải ném bát rồi.
Đúng là rất vui sướng.
Mấy chục chiếc bát bị ném xuống, bầu không khí bỗng trở nên bi tráng hơn.
Chưa kể các thủy thủ đang uống rượu, những nhân viên hộ tống đang đứng ở một bên cũng muốn xắn tay áo lên thuyền.
Kim Phi cảm giác được bầu không khí gần như ổn rồi thì trực tiếp vung nắm đấm lên: "Xuất phát!"
"Xuất phát!" Kim Bằng xoay người đi về phía số hiệu Thái Bình. Các thủy thủ cũng đồng loạt xoay người, xếp hàng lên thuyền.
Thật ra, theo trình tự thì bây giờ nghỉ thức tiễn đưa mới chỉ là bắt đầu thôi, sau đó còn có Trương Lương và Thiết Thế Hâm lên phát biểu.
Cuối cùng, Kim Phi trực tiếp để các thủy thủ đi rồi, bọn họ còn nói cái gì nữa?
Tiểu Ngọc hơi bất lực mà nhìn Kim Phi một cái, nhưng bầu không khí đã đến mức này, các thủy thủ cũng bắt đầu lên thuyền, cô ấy cũng không thể gọi họ quay lại đâu đúng không?
Tiểu Ngọc đành phải ra hiệu với người bên dưới đài.
Các nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy thế thì lập tức đánh trống, tất cả binh lính, trong đó có Trương Lương và Khánh Hoài đều quay lại cúi chào các thủy thủ đang lên thuyền.
Còn các tất cả các quan văn thì đều khom người, hành lễ thư sinh.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Kim Phi và Cửu công chúa là không hành lễ, nhưng bọn họ vẫn nhìn theo các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái
Bình.
Sau khi các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình, họ xếp hàng trên boong, đáp lễ với phía dưới, sau đó quay người lao về vị trí của mình.
Hơn mười phút sau, số hiệu Thái Bình phát ra một tiếng còi hơi, và bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.
Mặc dù Thiết Thế Hâm không hài lòng với điều này nhưng cũng không nói gì.
Dù sao mấy chục lượng bạc đối với thủy thủ thì là một khoản tiền lớn, nhưng đối với triều đình thì nó chẳng là gì, đối với chuyện mà các thủy thủ sắp làm, lại càng không là gì cả.
Mấy chục thủy thủ, tổng cộng cũng chỉ nhiều thêm mấy nghìn lượng bạc mà thôi.
Nếu bọn họ thực sự có thể mang những hạt giống tốt về, thậm chí có thể thay đổi vận mệnh của Đại Khang, cái này không thể đo bằng mấy nghìn lượng bạc được.
Kim Phi nhìn các thủy thủ đã bình tĩnh lại, quay sang Thiết Chùy và hô lên: "Hãy đi tìm một ít rượu trái cây tới đây, để tiễn đưa các huynh đệ!"
"Vâng!" Thiết Chùy vội vàng chạy ra ngoài.
Do thiếu lương thực nên Xuyên Thục nghiêm cấm sử dụng lương thực để làm rượu.
Nhưng ngoài lương thực, còn có nhiều loại trái cây có thể làm rượu.
Ví dụ như một loại nho dại trên núi của Xuyên Thục, vừa có vị chua, chát, lại không thể ăn được, nhưng lại rất thích hợp để ủ rượu.
Khi đến mùa nho dại chín, rất nhiều người dân miền núi sẽ hái về ủ rượu rồi bán.
Bến tàu Kim Xuyên là bến tàu sầm uất nhất ở Đại Khang, đương nhiên cũng có loại rượu trái cây này, Thiết Chùy chạy đi không lâu thì đã quay lại.
Phía sau anh ta có bảy công nhân, năm người trong số họ đang ôm bình rượu, hai người còn lại mỗi người xách một giỏ trúc, trong đó có bát sứ.
Thiết Chùy đích thân ôm một bình rượu lên đài, đưa bát rượu cho Kim Phi.
Những người công nhân khác ôm bình rượu và bát rượu phân phát cho các thủy thủ.
Chờ đến khi mọi người đã rót rượu xong, Kim Phi nâng bát lên nói: "Như mọi người đã biết, ta luôn phản đối việc uống rượu, cũng chưa bao giờ uống rượu, nhưng hôm nay ta làm điều này vì để đưa tiễn các huynh đệ, chúc các huynh đệ thuận buồm xuôi gió và sớm ngày chiến thắng trở về!”
Nói xong, Kim Phi bưng bát rượu lên và uống cạn trong một hơi.
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
"Chiến thắng trở về!"
Các thủy thủ hô lên ba tiếng, sau đó cùng nhau ngẩng đầu lên và uống hết trong một hơi!
"Được!"
Kim Phi hô lên một tiếng và ném bát rượu xuống đất, phát ra một tiếng giòn vang.
Sau đó là một loạt âm thanh đập bát dày đặc.
Lúc này, Kim Phi cuối cùng cũng biết rằng tại sao lúc uống rượu với những tráng sĩ trong mấy bộ phim truyền hình ở kiếp trước lại phải ném bát rồi.
Đúng là rất vui sướng.
Mấy chục chiếc bát bị ném xuống, bầu không khí bỗng trở nên bi tráng hơn.
Chưa kể các thủy thủ đang uống rượu, những nhân viên hộ tống đang đứng ở một bên cũng muốn xắn tay áo lên thuyền.
Kim Phi cảm giác được bầu không khí gần như ổn rồi thì trực tiếp vung nắm đấm lên: "Xuất phát!"
"Xuất phát!" Kim Bằng xoay người đi về phía số hiệu Thái Bình. Các thủy thủ cũng đồng loạt xoay người, xếp hàng lên thuyền.
Thật ra, theo trình tự thì bây giờ nghỉ thức tiễn đưa mới chỉ là bắt đầu thôi, sau đó còn có Trương Lương và Thiết Thế Hâm lên phát biểu.
Cuối cùng, Kim Phi trực tiếp để các thủy thủ đi rồi, bọn họ còn nói cái gì nữa?
Tiểu Ngọc hơi bất lực mà nhìn Kim Phi một cái, nhưng bầu không khí đã đến mức này, các thủy thủ cũng bắt đầu lên thuyền, cô ấy cũng không thể gọi họ quay lại đâu đúng không?
Tiểu Ngọc đành phải ra hiệu với người bên dưới đài.
Các nữ nhân viên hộ tống nhìn thấy thế thì lập tức đánh trống, tất cả binh lính, trong đó có Trương Lương và Khánh Hoài đều quay lại cúi chào các thủy thủ đang lên thuyền.
Còn các tất cả các quan văn thì đều khom người, hành lễ thư sinh.
Trong số những người có mặt ở đây, chỉ có Kim Phi và Cửu công chúa là không hành lễ, nhưng bọn họ vẫn nhìn theo các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái
Bình.
Sau khi các thủy thủ lên thuyền số hiệu Thái Bình, họ xếp hàng trên boong, đáp lễ với phía dưới, sau đó quay người lao về vị trí của mình.
Hơn mười phút sau, số hiệu Thái Bình phát ra một tiếng còi hơi, và bắt đầu di chuyển một cách chậm rãi.