Đây là lần đầu tiên Kim Phi nhìn thấy một miếng rong biển lớn như vậy.
Không chỉ to, miếng rong biển này còn rất dày, và chất lượng còn tốt hơn loại rong biển mà thủy quân đã vớt ở bờ biển trước đây rất nhiều.
Chỉ cần một miếng rong biển này với thêm hai chén gạo là đã đủ để nấu một nồi cháo tol
Một vùng biển rộng lớn như vậy lại toàn là rong biển, đủ cho biết bao nhiêu người ăn... Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kim Phi phấn khích không ngớt!
Lúc này nước biển còn chưa có ô nhiễm gì nên nhìn cực kỳ trong xanh, khoảng cách càng gần, Kim Phi mới nhận ra mực
nước biển này không sâu lắm.
"Khó trách người ta nói đại dương là một kho báu vô tận, nơi này quả thực có kho báu!"
Kim Phi cúi đầu nhìn mặt biển lẩm bẩm tự nói.
Thực ra đáy biển cũng giống như mặt đất, cũng có đồng bằng rộng lớn và ngọn núi cao cao.
Cái gọi là đảo nhỏ đó chính là đỉnh của những ngọn núi dưới nước.
Mà nơi trước mặt này hẳn là một Cao Nguyên trên biển.
Loại địa hình này rất thích hợp sự phát triển của rong biển.
Ca nô dần tiến vào đảo Mạo Lãng trong tâm trạng phấn khích của Kim Phi.
Đúng như Trịnh Trì Viễn đã nói, đảo Mạo Lãng là một quần đảo bao gồm hơn chục đảo lớn nhỏ tạo thành, đường thủy giữa các ngọn núi cũng không xa lắm, vả lại phía dưới có nhiều đá ngầm thuyền lớn muốn vào cũng rất khó khăn, lái không tốt là sẽ va vào đá ngầm ngay.
Lúc này, tất cả các hòn đảo trên đảo Mạo Lãng đều bị cháy đen, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét, nếu nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều thi thể bị đốt cháy đen.
Nếu như mới tới thế giới này, Kim Phi chắc chắn sẽ không thích ứng được cảnh tượng này nhưng bây giờ y đã đi qua bao cuộc chiến tranh, còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn thế và cũng đã ngửi biết bao mùi khó ngửi. Nên lúc này, ngay cả một cái nhăn mày cũng chưa xuất hiện trên mặt y.
Không chỉ Kim Phi, mà còn tất cả những người khác trên ca nô gồm cả Nhuận Nương cũng như thế.
Mặc dù họ có thể chịu được mùi này nhưng nếu có thể tránh được thì không ai muốn ngửi.
Đội hộ tống ở lại trên đảo nhỏ đã dựng mấy cái lều để nghỉ ngơi tạm thời.
Bây giờ Kim Phi tới đây, hiển nhiên mấy cái lều đã được trưng dụng.
Về phần các ngư dân, Trịnh Trì Viễn không cho họ vào đảo Mạo Lãng mà để họ ở ngoài vịnh và sống trên thuyền.
Các ngư dân đã biết trước họ sẽ làm gì nên sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi vừa thức dậy đã nhìn thấy tất cả các tàu đánh cá trên mặt biển đã bắt đầu làm việc.
Ngư dân dùng lưỡi câu, dây thừng để kéo rong biển lên thuyền đánh cá rồi trải ra từng miếng một trên boong thuyền.
Quá trình này cũng không phức tạp nên không cần Kim Phi chỉ dẫn mà các ngư dân đã rất thành thạo.
Kim Phi đã xác nhận sự phân bổ và số lượng rong biển, đồng thời ngư dân cũng đã học được cách vớt rong biển nên mục tiêu của y trong chuyến đi này cũng đã hoàn thành.
Thế là sau khi ăn sáng xong, Kim Phi đã bắt đầu lên đường về.
Lúc trở về không cần phải đợi thuyền đánh cá, cứ lên ca nô rồi chạy thẳng, chưa đến giữa trưa là y đã về đến xưởng đóng thuyền.
Từ khi Kim Phi ra biển Đường Tiểu Bắc cứ lo lắng mãi, hôm nay cô ấy cũng không ngủ đủ giấc mà sáng sớm đã ra xưởng đóng thuyền chờ.
Nhìn thấy chiếc ca nô trở lại, Kim Phi và nhóm người Nhuận Nương vẫn lành lặn đứng trên boong chiếc ca nô thứ hai, cuối cùng cục đá treo trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng đã rơi xuống đất, vui sướng chạy đến chỗ neo đậu.
Kim Phi vừa tiếp đất, cô ấy đã chạy đến nắm lấy cánh tay Kim Phi hỏi: "Tướng công, thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
"Suôn sẻ, thật là quá suôn sẻ!”
Kim Phi kích động nói: "Tiểu Bắc, muội có biết đảo Mạo Lãng có bao nhiêu rong biển không?"
"Bao nhiêu?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi. Từ khi địa vị lên cao, Kim Phi càng ngày càng bình thản nên đã lâu lắm rồi Đường Tiểu Bắc mới nhìn thấy Kim Phi kích động như vậy.
Không chỉ to, miếng rong biển này còn rất dày, và chất lượng còn tốt hơn loại rong biển mà thủy quân đã vớt ở bờ biển trước đây rất nhiều.
Chỉ cần một miếng rong biển này với thêm hai chén gạo là đã đủ để nấu một nồi cháo tol
Một vùng biển rộng lớn như vậy lại toàn là rong biển, đủ cho biết bao nhiêu người ăn... Chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến Kim Phi phấn khích không ngớt!
Lúc này nước biển còn chưa có ô nhiễm gì nên nhìn cực kỳ trong xanh, khoảng cách càng gần, Kim Phi mới nhận ra mực
nước biển này không sâu lắm.
"Khó trách người ta nói đại dương là một kho báu vô tận, nơi này quả thực có kho báu!"
Kim Phi cúi đầu nhìn mặt biển lẩm bẩm tự nói.
Thực ra đáy biển cũng giống như mặt đất, cũng có đồng bằng rộng lớn và ngọn núi cao cao.
Cái gọi là đảo nhỏ đó chính là đỉnh của những ngọn núi dưới nước.
Mà nơi trước mặt này hẳn là một Cao Nguyên trên biển.
Loại địa hình này rất thích hợp sự phát triển của rong biển.
Ca nô dần tiến vào đảo Mạo Lãng trong tâm trạng phấn khích của Kim Phi.
Đúng như Trịnh Trì Viễn đã nói, đảo Mạo Lãng là một quần đảo bao gồm hơn chục đảo lớn nhỏ tạo thành, đường thủy giữa các ngọn núi cũng không xa lắm, vả lại phía dưới có nhiều đá ngầm thuyền lớn muốn vào cũng rất khó khăn, lái không tốt là sẽ va vào đá ngầm ngay.
Lúc này, tất cả các hòn đảo trên đảo Mạo Lãng đều bị cháy đen, trong không khí còn nồng nặc một mùi khét, nếu nhìn kỹ có thể thấy rất nhiều thi thể bị đốt cháy đen.
Nếu như mới tới thế giới này, Kim Phi chắc chắn sẽ không thích ứng được cảnh tượng này nhưng bây giờ y đã đi qua bao cuộc chiến tranh, còn nhìn thấy nhiều cảnh tượng tàn khốc hơn thế và cũng đã ngửi biết bao mùi khó ngửi. Nên lúc này, ngay cả một cái nhăn mày cũng chưa xuất hiện trên mặt y.
Không chỉ Kim Phi, mà còn tất cả những người khác trên ca nô gồm cả Nhuận Nương cũng như thế.
Mặc dù họ có thể chịu được mùi này nhưng nếu có thể tránh được thì không ai muốn ngửi.
Đội hộ tống ở lại trên đảo nhỏ đã dựng mấy cái lều để nghỉ ngơi tạm thời.
Bây giờ Kim Phi tới đây, hiển nhiên mấy cái lều đã được trưng dụng.
Về phần các ngư dân, Trịnh Trì Viễn không cho họ vào đảo Mạo Lãng mà để họ ở ngoài vịnh và sống trên thuyền.
Các ngư dân đã biết trước họ sẽ làm gì nên sáng sớm hôm sau, khi Kim Phi vừa thức dậy đã nhìn thấy tất cả các tàu đánh cá trên mặt biển đã bắt đầu làm việc.
Ngư dân dùng lưỡi câu, dây thừng để kéo rong biển lên thuyền đánh cá rồi trải ra từng miếng một trên boong thuyền.
Quá trình này cũng không phức tạp nên không cần Kim Phi chỉ dẫn mà các ngư dân đã rất thành thạo.
Kim Phi đã xác nhận sự phân bổ và số lượng rong biển, đồng thời ngư dân cũng đã học được cách vớt rong biển nên mục tiêu của y trong chuyến đi này cũng đã hoàn thành.
Thế là sau khi ăn sáng xong, Kim Phi đã bắt đầu lên đường về.
Lúc trở về không cần phải đợi thuyền đánh cá, cứ lên ca nô rồi chạy thẳng, chưa đến giữa trưa là y đã về đến xưởng đóng thuyền.
Từ khi Kim Phi ra biển Đường Tiểu Bắc cứ lo lắng mãi, hôm nay cô ấy cũng không ngủ đủ giấc mà sáng sớm đã ra xưởng đóng thuyền chờ.
Nhìn thấy chiếc ca nô trở lại, Kim Phi và nhóm người Nhuận Nương vẫn lành lặn đứng trên boong chiếc ca nô thứ hai, cuối cùng cục đá treo trong lòng Đường Tiểu Bắc cũng đã rơi xuống đất, vui sướng chạy đến chỗ neo đậu.
Kim Phi vừa tiếp đất, cô ấy đã chạy đến nắm lấy cánh tay Kim Phi hỏi: "Tướng công, thế nào rồi? Mọi chuyện suôn sẻ chứ?”
"Suôn sẻ, thật là quá suôn sẻ!”
Kim Phi kích động nói: "Tiểu Bắc, muội có biết đảo Mạo Lãng có bao nhiêu rong biển không?"
"Bao nhiêu?" Đường Tiểu Bắc tò mò hỏi. Từ khi địa vị lên cao, Kim Phi càng ngày càng bình thản nên đã lâu lắm rồi Đường Tiểu Bắc mới nhìn thấy Kim Phi kích động như vậy.