Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vậy được, chờ đến khi nào rời khỏi thành Du Quan, cô vào trong làng mà lấy.”

“Ngài không mang tới đây à?” Khánh Mộ Lam nhíu mày lại, hỏi.

“Sao ta biết cô cũng tới đây, mang theo làm cái gì?” Kim Phi thản nhiên nói.

“Ta vẫn nên dùng cái này trước vậy!”

Khánh Mộ Lam quay lại nhặt khẩu súng dài vừa mới vứt như đổ rẻ rách lên, ôm vào lòng.

“Sao trước kia ta không phát hiện ra cô thực tế như vậy nhỉ?”

Kim Phi bất lực nói: “Vốn dĩ muốn tặng cô khẩu súng ngắn của ta, nếu cô thích khẩu súng dài kia tới vậy thì quên đi.”

Khánh Mộ Lam có ngốc tới đâu cũng biết Kim Phi đang trêu mình, sầm mặt lại, nói: “Có chuyện thì không thể nói hết một lần luôn được đúng không? Trêu ta vui lắm à?”

“Vui!” Kim Phi lấy khẩu súng ngắn từ trong ngực ra, quơ quơ với Khánh Mộ Lam: “Nào, cười đi rồi ca cho một cái.”

Khánh Mộ Lam đang sầm mặt, nháy mắt một cái đã biến thành khuôn mặt tươi cười: “Ca!”

Nói xong, không chờ Kim Phi phản ứng lại, cô ấy đã giật khẩu súng ngắn trên tay y.

Nhưng lần này Khánh Mộ Lam không vứt khẩu súng dài kia đi, mà ôm cả khẩu ngắn lẫn khẩu dài vào trong ngực, xoay người bước đi.

Cô ấy chưa đi được hai bước đã bị Kim Phi túm lấy cổ áo kéo lại: “Quay lại!”

“Tiên sinh, nói lời phải giữ lấy lời chứ, ngài bảo ta cười, ta cười, ngài bảo ta gọi ngài là ca, ta cũng gọi rồi, không được đổi ý đâu đấy!” Khánh Mộ Lam vội ôm khẩu súng ngắn vào ngực, như thể sợ Kim Phi lấy lại.

“Tới mức này luôn hả?” Kim Phi tức giận nhìn Khánh Mộ Lam: “Ta kêu cô quay lại là để hỏi ca ca của cô nói thế nào, phái bao nhiêu người tới tiếp viện cho thành Du Quan?”

“Ra là nói cái này!”

Khánh Mộ Lam thở phào nhẹ nhõm nói: “Ca ca nói, bất cứ khi nào tiên sinh cần, thành Tây Xuyên cũng sẽ sẵn sàng cống hiến hết mình để tiếp viện cho thành Du Quan, huynh ấy bảo ta đi trước là để hỏi tiên sinh cần bao nhiêu người? Không ngờ chưa tới Kim Xuyên mà đã gặp tiên sinh ở đây.”

Cô ấy đi bằng ca-nô, đang đi thì gặp Trấn Viễn số 2 trên sông Gia Lăng.

Trấn Viễn số 2 không dám đi quá nhanh vào ban đêm, phải tới hừng đông thuyền mới có thể bắt đầu tăng tốc.

Nếu chậm hơn nửa ngày nữa, Trấn Viễn số 2 sẽ bắt đầu tiền vào sông Trường Giang, cô ấy và Kim Phi sẽ tách ra.

Kim Phi nghe Khánh Mộ Lam nói vậy thì gật đầu.

Y khá hài lòng với thái độ của Khánh Hâm Nghiêu.

Mặc kệ anh ta nghĩ gì trong lòng, ít ra những lời anh ta cũng rất hay.

Hơn nữa, việc phái Khánh Mộ Lam tới xin chỉ thị của y, chính là thể hiện thành ý của anh ta.

Ít ra Khánh Hâm Nghiêu không bảo những tân binh tới, qua loa với Kim Phi.

“Trước khi ta xuất phát, ca ca ta đã để Mạnh Thiên Hải điều động ba nghìn cựu binh quân Uy Thắng, tập hơn nơi bờ sông, cũng đã truyền lệnh cho Ngụy Đại Đồng, bảo ông ta phái thuyền chở lương thực, mau chóng đưa người tới Đông Hải.”

Khánh Mộ Lam nói tiếp: “Nếu không có gì bất ngờ thì bây giờ họ có lẽ đã tới sông Kim Mã, vào sông chính rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK