“Phu quân, chàng cũng biết lợi thế của khinh khí cầu trên chiến trường, bộ tộc Thương Ưng vốn là bộ tộc tương đối lớn ở Thổ Phiên, bây giờ lại có lợi thế về khinh khí cầu nên họ phát triển rất nhanh”.
Cửu công chúa nói: “Tháng trước ta nhận được tin tức từ mật thám, bộ lạc Thương Ưng đã chinh phục sáu bảy bộ tộc xung quanh, không thể để họ tiếp tục phát triển không kiêng dè như thế được, nếu không sau khi họ phát triển lớn hơn, cho dù có chi viện khinh khí cầu cho các bộ tộc, e là cũng khó kiểm soát”.
Kim Phi biết những gì Cửu công chúa nói đều rất có lý, cử người đến Thổ Phiên sớm thì vấn đề có thể giải quyết sớm được vấn đề của Thổ Phiên, ít nhất có thể kịp thời nắm bắt tình hình Thổ Phiên hơn và có biện pháp đối phó.
Chỉ là như thế thì sẽ khiến Lý Địch mệt.
Tối qua cậu bé vừa mới đi theo Kim Phi từ phía Bắc quay lại, bây giờ lại đang họp ở đây, e là sẽ không có một giấc ngủ ngon chứ đừng nói gì là đoàn tụ với muội muội.
Mặc dù Lý Địch vẫn biểu hiện rất tốt nhưng dù sao cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, khiến Kim Phi hơi không nhẫn tâm.
Nhưng sau khi trải qua trận chiến kênh Hoàng Đồng, tận mắt chứng kiến rất nhiều binh lính quân Thục chết trên chiến trường vì mệnh lệnh của mình, tử trận trên trận địa khiến suy nghĩ của Kim Phi dần thay đổi.
Thế nên y không bày tỏ suy nghĩ của mình mà nhìn Tiểu Ngọc: “Đã sắp xếp tình báo của Thổ Phiên chưa?”
“Đã sắp xếp xong, bồ câu đưa thư cho mật thám ở Thổ Phiên cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi mật thám nhận được tin tức, họ sẽ đợi đoàn sứ giả ở đỉnh Mê Vân, trên đường đi họ sẽ nói ngắn gọn về tình hình mới nhất”, Tiểu Ngọc trả lời.
Kim Phi gật đầu, xoay người nhìn Lý Địch: “Lý Địch nghe lệnh”.
“Có!”, Lý Địch đứng thẳng người dậy.
“Ngày mai dẫn đội đến Thổ Phiên, có vấn đề gì không?”
“Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ”, Lý Địch cao giọng đáp.
Ở cùng với nhân viên hộ tống thời gian dài ở kênh Hoàng Đồng, Lý Địch cũng có thói quen của nhân viên hộ tống.
Kim Phi vỗ vai Lý Địch: “Vất vả ngươi rồi”.
“Không vất vả”, Lý Địch cười nói: “Chút sóng gió này chẳng có gì đáng nhắc đến so với những ngày tháng ở Đảng Hạng trước kia của ta”.
“Quay về đoàn tụ với Đậu Đậu đi”, Kim Phi xua tay: “Có yêu cầu gì cứ đến phòng thực nghiệm tìm ta”.
“Vâng!”
Lý Địch cười với Kim Phi, sau đó lại chào mấy người Cửu công chúa, Thiết Thế Hâm, xoay người rời đi.
“Đứa nhỏ này thông minh, tính cách ngoan cường, sau này chắc chắn sẽ trở thành một thiên tài trụ cột của Đại Khang”, Thiết Thế Hâm vừa vuốt râu vừa khen ngợi.
“Lý Địch quả thật là một hạt giống tốt”, Kim Phi gật đầu.
“Đây cũng là vì tiên sinh có mắt nhìn người tinh tường, dám trọng dụng người”, Thiết Thế Hâm tiện thể tâng bốc y, sau đó tựa hồ tùy ý hỏi: “À phải rồi tiên sinh, vừa rồi trò chuyện với bệ hạ, bệ hạ có nói tiên sinh đang có kế hoạch tăng cường đầu tư vào các dự án thủy lợi à?”
“Đúng vậy”, Kim Phi gật đầu: “Thiết đại nhân có ý kiến gì hay sao?”
“Cao kiến thì không có, nhưng ta chỉ muốn bàn với tiên sinh, bây giờ công trình đập Đô Giang đã kết thúc, các dự án thủy lợi còn lại có thể hoãn lại vài năm được không?”
Thiết Thế Hâm khó xử hỏi.
Mặc dù tất cả các nhà máy đều có lợi nhuận rất cao nhưng thương hội Kim Xuyên của Đường Tiểu Bắc, các quán rượu do Chu Linh Lung và Chu Trần Thị mở cũng đã bước vào giai đoạn có lãi, thu nhập toàn diện đã tăng lên rất nhiều so với khi Kim Phi mới quật khởi, nhưng người mà Kim Phi cần nuôi bây giờ cũng nhiều hơn trước.
Lúc mới khởi đầu, Kim Phi chỉ cần nuôi nhân viên hộ tống và công nhân là được, bây giờ người dựa vào y quá nhiều.
Xuyên Thục lại thực hiện chính sách giảm thuế khiến tài chính ngày càng eo hẹp.
Giải quyết vấn đề tài chính thì có hai cách tốt nhất là tăng thu và giảm chi.
Tăng thu là tăng cách kiếm tiền, giảm chi là giảm chi tiêu.
Chi tiêu quân sự và ra công cứu giúp là hai mục chi tiêu lớn nhất hiện giờ ở Xuyên Thục, chi phí quân sự liên quan đến sự sống chết của tất cả mọi người, chắc chắn không thể dừng được, Thiết Thế Hâm chỉ có thể bắt đầu từ ra công cứu giúp.
Trước khi Kim Phi trở lại, Thiết Thế Hâm đã chuẩn bị xong tấu chương tạm dừng ra sức cứu giúp, kết quả tấu chương còn chưa kịp dâng lên, Cửu công chúa vừa rồi thông báo cho ông ta là Kim Phi muốn tăng cường đầu tư vào công trình thủy lợi, bảo Thiết Thế Hâm cứ chuẩn bị.
Thiết Thế Hâm không cần quay về kiểm tra sổ sách, chỉ nghĩ trong đầu cũng đã biết không đủ tiền.
Thế nên muốn khuyên Kim Phi, để y đánh bay ý nghĩ này.
Ai ngờ Kim Phi không thèm suy nghĩ, không do dự lắc đầu nói: “Không được, chi phí quân sự có thể giảm nhưng không được dừng công trình thủy lợi”.
“Chi phí quân sự có thể giảm nhưng không được dừng công trình thủy lợi ư?”, nghe thế Cửu công chúa nhíu mày.
Cô ấy không ngờ Kim Phi lại có quyết tâm lớn với việc xây dựng thủy lợi như vậy.
“Nhưng chúng ta thật sự không có tiền…”, Thiết Thế Hâm nhăn mặt nói: “Tiên sinh, ta có thể hỏi, tại sao tiên sinh lại gấp gáp xây dựng công trình thủy lợi như vậy không?”
“Vì sau này có thể chống thiên tai”, Kim Phi chậm rãi đáp.
“Thiên tai?”, Thiết Thế Hâm buồn bực hỏi: “Thiên tai gì?”
“Bây giờ ta vẫn chưa biết nhưng có thể là nước lũ, cũng có thể là hạn hán”.
“Vậy sao ngài lại biết sẽ có thiên tai?”, Thiết Thế Hâm dở khóc dở cười nói.
“Vì cao nhân đã nói cho ta biết”, Kim Phi nói: “Cao nhân từng nói với ta, mấy năm nay, thậm chí mấy chục năm nữa, mùa đông sẽ trở nên rất lạnh, còn mùa hè rất dễ bị hạn hán hoặc mưa lớn.
Đến nay, những dự đoán của cao nhân đã trở thành sự thật, ta xây dựng công trình thủy lợi để ứng phó với thiên tai có thể xảy ra”.
Kim Phi từng nói chuyện với trưởng làng, bắt đầu từ năm sáu năm trước mùa đông đã trở nên ngày càng lạnh.
Nhất là hai năm gần đây, rõ ràng là mùa đông lạnh hơn năm trước.
Kim Phi cũng cử người thống kê sơ bộ tình hình lượng mưa trong vài năm qua, phát hiện lượng mưa ở hầu hết các nơi đều tăng hoặc giảm đáng kể.
Nhất là vào mùa hạ, một là không mưa trong thời gian dài, hai là mưa lớn liên tục vài ngày.
Hạn hán và ngập úng.
Người dân Đại Khang không biết là chuyện gì, thậm chí dân gian còn có tin đồn nói răng triều đình vô đức khiến thần tiên trên trời bất mãn.
Nhưng Kim Phi biết khi mùa đông trở nên lạnh hơn, thời tiết cực đoan xảy ra trên diện rộng vào mùa hè, hẳn là trái đất sẽ bước vào một thời kỳ tiểu băng hà mới.
Lúc học lịch sử ở kiếp trước, giáo viên từng nói mỗi khi chúng ta bước vào thời kỳ tiểu băng hà sẽ xảy ra tình trạng bất ổn xã hội rất lớn, dân số cũng sẽ giảm mạnh.
Hai ví dụ điển hình nhất là thời kỳ băng hà vào cuối thời Đường đầu thời Tống và cuối thời Minh đầu thời Thanh, cả hai đều gây ra sự hỗn loạn lớn trên thế giới.
So với thiên tai quy mô lớn này, Kim Phi cho rằng Thổ Phiên và Đông Man cũng như các phiên vương ở khắp nơi chỉ là những rắc rối nhỏ.
Giảm chi tiêu quân sự cùng lắm chỉ làm đình trệ tốc độ mở rộng, nhưng việc dừng các dự án thủy lợi không chỉ ảnh hưởng đến bố cục nông nghiệp của Kim Phi, một khi lũ lụt hoặc hạn hán quy mô lớn xảy ra, hậu quả sẽ còn khủng khiếp hơn cả sự hỗn loạn của quân đội.
Nhưng Cửu công chúa và Thiết Thế Hâm chưa từng tiếp xúc với khoa học tự nhiên, Kim Phi không thể giải thích với bọn họ, chỉ đành nói lý do là do cao nhân nói.