Kim Phi cười khẩy: “Hôm nay cho vị Tiết công tử này một trăm con, ngày mai sẽ còn có Chu công tử, Trương công tử tới tìm ta. Chút ngựa chiến này chia cũng không đủ để bọn chúng nhét kẽ răng!”
Đám người quyền quý này đều là nhìn đĩa mà gắp. Y và Cửu công chúa đều có ngựa chiến, nhưng y lại dễ bắt nạt hơn Cửu công chúa.
Trước tiên cướp sạch sẽ ngựa chiến trong tay y đã rồi mới có người tìm cách lấy đi của Cửu công chúa.
Lần đến đầu tiên này tuyệt đối không được phép nhân nhượng, cho dù là Cửu công chúa có đồng ý xuất mã thì cũng không được.
Đám người này là một lũ linh cẩu, chỉ cần có cơ hội, bọn chúng sẽ gào lên, xông tới.
Hôm nay có thể đến cướp được ngựa chiến của y thì ngày mai cũng có thể cướp đi được xà phòng thơm, Hắc Đao, guồng quay tơ của y đi!
Nói không chừng ngay cả làng Tây Hà cũng sẽ bị chia cắt.
“Bọn họ đâu?” Kim Phi hỏi.
“Ta vừa nhận được tin, là tới thông báo ngay cho tiên sinh.” Đại Lưu đáp: “Có lẽ bây giờ vẫn đang ở ngoài núi đợi.”
Dứt lời, một cận vệ chạy như bay vào: “Tiên sinh, Tiết Hoành Lư xông vào chuồng ngựa rồi. Còn đánh chết mấy người dân trông coi ngựa nữa!”
“Cái gì?”
Kim Phi sửng sốt.
Sau khi Cửu công chúa chia ngựa chiến cho y, Kim Phi bèn cho người dẫn ngựa tới dốc Đại Mãng, nuôi tại khu đất trống ở doanh trại phía Bắc.
Vì không có đủ người, nên đã chiêu mộ vài người từ những người dân bị bắt làm tù binh lúc đó, tạm thời giúp y chăm sóc cho ngựa chiến.
Những người dân này đều là những người đáng thương. Rất nhiều ngôi nhà của họ đã bị kỵ binh của Đan Châu thiêu rụi rồi.
Kim Phi cho bọn họ một công việc, cũng xem như là tạm thời cho bọn họ một chỗ để nương thân.
Ai mà ngờ những người dân này không chết ở trong tay kỵ binh, không chết ở trại tù binh, không chết trong cuộc chiến đấu chiếm lấy trại ngựa của Đan Châu, mà lại bị một tên công tử bột đánh chết ở dốc Đại Mãng.
Kim Phi cảm thấy phẫn nộ trào dâng trong lòng, lạnh lùng hỏi: “Bọn chúng tới bao nhiêu người?”
“Hình như có một nghìn người.” Cận vệ đáp.
“Biết ta có một nghìn ngựa chiến, bèn dẫn hơn một nghìn người tới. Chuẩn bị thật chu đáo!”
Kim Khi cười khẩy, quát lớn: “Đại Lưu, phóng tên, tập kết!”
“Vâng!” Đại Lưu lao ra khỏi lều, giơ tay bắn liên tiếp ba mũi tên lệnh lên trời.
Cách đó vài trăm mét, Hầu Tử đang ở võ đài tỉ thí với Trần Phượng Chí. Nghe thấy mũi tên lệnh, lập tức vứt đao gỗ đi, nhanh chóng lao về phía lều.
Hai phút sau, khi Hầu Tử lại xuất hiện, đã mặc áo giáp đen lên người, võ trang đầy đủ!
Không chỉ có Hầu Tử, những nhân viên hộ tống đang hoạt động ở võ đài cũng như vậy.
Chỉ trong chốc lát, vài trăm nhân viên hộ tống còn có thể chiến đấu được đều đã tập kết lại. Dưới sự chỉ huy của Trương Lương, tất cả đi thẳng tới lều của Kim Phi.
“Tiên sinh, ngài đừng kích động!”
Cửu công chúa thấy dáng vẻ muốn ăn thịt người của Kim Phi, bèn vội vàng khuyên giải: “Tiết Hành Lư không phải là Chu Văn Viên. Hắn ta là con trai ruột thứ hai của Tiết quốc công, cũng là tâm phúc của Thái tử. Tiên sinh tốt nhất đừng nên xảy ra xung đột với hắn!”
“Điện hạ đừng lo lắng, ta chỉ là đi xem thử thôi.”
Kim Phi cười với Cửu công chúa, khập khễnh đi ra khỏi lều.
Trải qua mấy ngày nghỉ ngơi dưỡng sức, y đã không cần phải nhảy lò cò bằng một chân để đi lại nữa rồi.
Ra khỏi lều, đúng lúc thấy Trương Lương đang dẫn đội nhân viên hộ tống tới.
“Có người muốn trưng dụng ngựa chiến của chúng ta, còn đánh chết người dân nuôi ngựa. Mọi người nói xem phải làm thế nào?”
Kim Phi nhìn nhân viên hộ tống hỏi.
“Đánh hắn!”
Các nhân viên hộ tống đồng thời gào lên giận dữ.
“Đi!”
Kim Phi dẫn đầu đi đến trại nuôi ngựa tạm thời.
Cửu công chúa vội vàng dẫn Thấm Nhi đi theo, và để Châu Nhi đi gọi Khánh Hâm Nghiêu và Mạnh Thiên Hải đến.
Trên đường, Cửu công chúa còn muốn khuyên Kim Phi lần nữa, nhưng Kim Phi lại không hề tiếp lời. Cuối cùng, đành dứt khoát trốn giữa dòng nhân viên hộ tống.
Dốc Đại Mãng ở phía Bắc, có một khu đất trống.
Một nghìn ngựa chiến của Kim Phi được thả ở đấy, định qua vài ngày khi sự việc ở Tây Xuyên kết thúc, sẽ mang ngựa chiến về Kim Xuyên.
Khi Kim Phi bọn họ đuổi tới chuồng ngựa. Từ rất xa đã nhìn thấy một đám đông binh lính đang bao vây chuồng ngựa.
Những tên binh lính này đều mang vẻ cợt nhả. Vừa nhìn là biết một đám binh lính chẳng ra gì.
Bên ngoài chuồng ngựa có một dãy lều, đó là của người dân giúp Kim Phi chăm sóc ngựa chiến nên tạm thời sống ở đây.
Một tên công tử vẻ mặt tràn đầy sự kiêu căng, mặc quần áo lộng lẫy, vẻ mặt ghét bỏ bịt mũi.
Ở đằng sau hắn ta, mấy chục người dân chăm sóc ngựa chiến đang xếp thành hàng quỳ trên mặt đất.
Trên mặt nhiều người đều còn có vết xanh, vết đỏ.
Quỳ ở phía trước chính là Chu Du Đạt, trên mặt hắn cũng có một vết tát rất to.
Cho dù người thân đã bị kỵ binh cướp sạch rồi, nhưng nhà của nhà họ Chu vẫn còn, ruộng mà tổ tiên để lại vẫn còn.