Trên đảo nhỏ không tên ở Đông Hải.
Mặt trời lên trăng hạ xuống, ngày tháng trôi qua như thoi đưa, ba người Kim Phỉ, Bắc Thiên Tâm và Đường Tiểu Bắc đã bị mắc kẹt ở đây gần ba tháng.
Khi ba người họ vừa mới đêh là vào ba tháng mùa hè nóng nực nhất, bây giờ trời đã trở lên mát mẻ hơn, ban đêm còn hơi se lạnh.
Ba tháng này là ba tháng nhàn rỗi nhất kể từ khi y đến Đại Khang, mỗi ngày ngoại trừ việc đánh cá, thì cũng không có việc gì để làm.
Nhân lúc rảnh rỗi, Kim Phỉ chặt một vài cây nhỏ ở trên đảo, dùng cưa nhỏ trên thuyền cứu sinh để cưa bỏ cành, rồi dùng dây mây buộc các thân cây lại với nhau làm thành bè gỗ.
Kim Phi không phải loại người ngồi yên chờ chết. Nếu y tự nguyện đến hòn đảo nhỏ này để tránh khỏi sự đời thì không nói, nhưng y là bị người ta âm thầm tính kế nên mới lưu lạc đến hòn đảo này. Vì vậy y phải quay về làm cho ra nhẽ.
Sở dry lưu lạc tới hòn đảo này, nguyên nhân lớn nhất là vì thuyền cứu sinh không có mỏ neo.
Khi gió Tây thổi đến, cho dù có thu buồm lại, thì thuyền nhỏ vẫn bị gió thổi về hướng Đông.
Một nguyên do khác là lúc đó vật tư khẩn cấp trên thuyền cứu sinh đã sắp hết. Nếu cứ tiếp tục trôi dạt ở trên biển, bọn họ rất có thể sẽ chết đói.
Kim Phỉ dự định trong khoảng thời gian này ở trên đảo cố gắng thu thập thêm một ít vật tư, sau đó làm hai chiếc bè gỗ, dùng bè gỗ vận chuyển vật tư đi.
Y còn chuẩn bị dùng đá và dây mây để làm thêm một chiếc mỏ neo. Đợi sau khỉ làm xong mỏ neo rồi, bọn họ có thể xuất phát.
Mâỳ tháng nay Đường Tiểu Bắc và Bắc Thiên Tâm cũng không hề rảnh rỗi.
Bắc Thiên Tâm nhặt được rất nhiều dây mây. Đầu tiên là ngâm mềm trong nước biển, sau đó rút những sợi thô ra để đan thành lưới đánh cá.
Đồng thời cô ấy còn phải canh gác ở trên cao, để tránh thuyền cứu hộ đỉ ngang qua mà bọn họ không phát hiện ra.
Công việc của Đường Tiểu Bắc là câu cá.
Lương khô ở trên thuyền cứu sinh đã sớm
ăn hết rồi. Trên đảo ngoại trừ vài cây lê, thì còn có một mảnh đất trồng lúa. Có thể là do người đã từng sống trong căn nhà đá này trồng. Nhưng nhiều năm như vậy không có ai chăm sóc. Lúa gần như đã bị cỏ dại vùi rập, bông lúa nhỏ đến đáng thương.
Hơn nữa khi mấy người Kim Phỉ lên đảo, lúa đã qua độ chín từ lâu, phần lớn thóc đều tự rụng xuống. Bắc Thiên Tầm và Đường Tiểu Bắc phải đì vuốt từng cây một, mất hơn nửa ngày trời mới gom được chưa đến ba cân thóc.
Ba cân thóc làm sao có thể đủ cho ba người.
Huống hồ Kim Phi cũng không dám đảm bảo là có thể rời đi trong năm nay. Vì để an toàn, ba người sau khi thương lượng đã quyết định giữ thóc lạỉ, để lỡ như năm sau vẫn chưa trở về được, những hạt thóc này chính là hạt giống.
May mà Đường Tiểu Bắc phát hiện ra cá nhỏ trên bãi đá phía Bắc của hòn đảo, có thể dùng nó để làm mồi câu cá.
Nhưng câu cá có quá nhiều yếu tố không chắc chắn, có khỉ may mắn thì một ngày có thể câu được hàng chục cân, nhưng có khỉ không may mắn thì mấy ngày liền cũng không câu
được con nào.
Ba người họ đều không biết làm cá khô vào mùa hè. Có khi Đường Tiểu Bắc câu được quá nhiều cá, ba người ăn không hết, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó bốc mùi hôi thối.
Vì vậy ở tháng đầu tiên, ba người họ thường xuyên no một ngày, đói hai ngày.
Sau đó Kim Phi cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không phải là cách, bèn đào một vũng nước ở gần bãi đá, sau đó lại đào thêm một con kênh nhỏ, khỉ thủy triều lên sẽ đưa nước biển vào.
Vê sau nếu Đường Tiểu Bắc câu được nhiều cá, ba người ăn không hết, Kỉm Phỉ sẽ ăn những con cá lớn, còn cá nhỏ thì thả vào trong ao cá để nuôi.
Cũng từ sau khi có ao cá, cuộc sống của ba người họ mới có thể ổn định lại hơn một chút, không đến nỗi phải thường xuyên chịu đói nữa.
Ngày hôm nay cũng giống như mọi hôm, Kim Phỉ ở dưới sườn núi chặt cây làm bè, Đường Tiểu Bắc câu cá ở bãi đá cách đó không xa, Bắc Thiên Tam đan lưới đánh cá ở trên cao, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.
Cuộc sống kiểu này đã diên ra được vài tháng, Bắc Thiên Tâm sớm đã không còn ôm nhiều hy vọng nữa rồi.
Chẳng qua chỉ là vô thức ngẩng đầu lên mà thôi.
Khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô ấy phát hiện một làn sóng trắng xuất hiện ở phía chân trời.
“Tiên sinh, Tiều Bắc, hai người mau nhìn xem đó là cái gì?”
Bắc Thiên Tâm chỉ về phía xa xa hỏi.
Kim Phỉ còn tưởng rằng Bắc Thiên Tâm đã phát hiện ra thuyền cứu hộ, bèn vội vàng ném xẻng ở trên tay đi, rồi chạy lên trên cao.
Đường Tiểu Bắc cũng nhanh chóng cố định cần câu vào tảng đá.
Mấy tháng nay, công việc chính của Đường Tiểu Bắc là câu cá.
Bất kỳ thú vui nào một khỉ biến thành công việc đêu nhanh chóng mất đi niềm vui của nó.
Trên đường tới Đông Hải, Đường Tiểu Bắc chỉ muốn câu cá từ sáng đến tối, khoảng thời gian này ở trên đảo, cô ấy hoàn toàn hết nghiện rồi.
Mỗi ngày đều ở trên bờ biển câu cá ít nhất
là tám tiếng, bây giờ cô ấy nhìn thấy cần câu là muốn óì.
Nhưng không còn cách nào khác, ba người còn phải dựa vào việc câu cá của cô ấy để sống sót, cô ấy chỉ có thể tiếp tục câu không ngừng nghỉ.
Nếu như phát hiện ra thuyền cứu hộ, vậy có thể kết thúc chuỗi ngày nhàm chán ngày ngày phải đi câu cá này lại rồi.
Nghĩ tới đây, Đường Tiểu Bắc chạy như bay lên chỗ đất cao.
Nhưng điều khiến cô ấy thất vọng là, không có con thuyền nào ở phía mà Bắc Thiên Tầm chỉ cả, mà chỉ có một làn sóng biển.
“Thiên Tâm,chỉ là bọt sóng mà thôi, có gì phải ngạc nhiên như thế?”
Đường Tiểu Bắc có phần thất vọng.
“Bây giờ không có gió, ở đó cũng không có đá, làm sao có thể xuất hiện bọt sóng từ trong không trung được cơ chú?” Bắc Thiên Tâm nói: “Nhất định là có gì đó”
“Đó không phải là bọt sóng, mà là ngư triều!” Kim Phi bỏ kính viễn vọng xuống, kích động nói: “Thiên Tâm, Tiểu Bắc, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, chúng ta sắp phát tài rồi!”
Chim di trú và rất nhiều động vật trên cạn đến một mùa nhất định sẽ di cư đi. Rất nhỉều loại cá ở đại dương cũng có tập tính di cư theo dòng hải lưu.
Thời gian này, chính là vụ mùa thu hoạch của ngư dân.
“Ngư triều là gì vậy?”
Đường Tiểu Bắc bối rối hỏi.
“Đừng hỏi nữa, mau đi chuẩn bị lưới đánh cá, lát nữa nàng sẽ biết”
Kim Phi vừa nói, vừa chạy như bay xuống núi.
Mặc dù Bắc Thiên Tầm cũng không biết ngư triều là gì, nhưng cô ấy có thể nhìn ra được không phải Kim Phi đang nói bừa, nên cũng thi triển thân pháp nhảy từ trên cao xuống, còn tới nhà lá trước Kim Phỉ một bước.
Hiện tại nhà lá đã chia thành ba gian, có một gian chuyên dùng để chất đồ lặt vặt.
Thực ra bọn họ cũng không có nhiều đồ lặt vặt, thứ nhiều nhất trong gian phòng lá này là các loại lưới đánh cá mà Bắc Thiên Tâm đã đan trong mấy tháng nay.
Có loại mắt to, cũng có loại mắt nhỏ.
Kim Phi vác một cuộn lưới lên rồi chạy đi.
Bắc Thiên Tầm không nói một lời, một tay xách một cuộn lưới đánh cá lên, chạy theo Kim Phi ra ngoài bãi biển.
Động tác của Đường Tiểu Bắc là chậm nhất, lúc cô ấy vất vả ôm một cuộn lưới tới bờ biển, Kim Phi và Bắc Thiên Tâm đã kéo thuyền cứu sinh từ bãi cát xuống biển rồi.
“Tiểu Bắc, nhanh lên chút!”
Bắc Thiên Tâm lao đến vác cả Đường Tiểu Bắc và lưới đánh cá lên, rồi chạy về phía thuyền cứu sinh.
Ba người thay phiên nhau chèo thuyền, nhanh chóng đến gần con sóng.
Con sóng càng ngày càng gần, Đường Tiểu Bắc cũng ngày càng nhìn thấy rõ hơn.
Cô ấy rốt cuộc cũng biết ngư triều nghĩa là gì rồi, cuối cùng cũng biết tại sao Kim Phi lại nói phát tài rồi.
Đàn cá màu trắng giống như một làn sóng, nhìn thoáng qua thì không thể nhìn thấy được điểm cuối, mà mỗi một bọt sóng chính là một con cá.
Không phải ngư triều thì là gì?
“Đừng ngây ra đó nữa, mau chuẩn bị lưới đi!”
Kim Phỉ đang điều chỉnh lại những kẽ hở của lưới đánh cá, tranh thủ gõ nhẹ vào đầu Đường Tỉểu Bắc một cái.
Đường Tiểu Bắc lấy lại tỉnh thần, vội vàng giúp sắp xếp lại lưới đánh cá.
Khi ngư triều tới càng ngày càng gần, Kim Phi giăng lưới bắt cá, ném xuống biển.
Thật ra động tác quăng lưới của Kim Phi không hề đúng tiêu chuẩn, nếu là bình thường, sợ rằng còn không bắt được được một con cá. Nhưng đàn cá lúc này lại quá dày đặc. Khi thu lưới, cá vẫn đầy ắp một túi lưới.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK