“Thanh Diên cô nương, tiên sinh muốn viết truyện gì?”
Trần Văn Viễn hỏi.
“Là thế này...”
Thanh Diên kể lại chuyện kỵ binh vây thành, đóng dấu trên mặt người dân.
Sau đó nói yêu cầu của Kim Phi với truyện này.
“Bây giờ có rất nhiều cô gái tìm đến cái chết, tiên sinh nhà ta hy vọng công tử có thể viết một câu chuyện, chúng ta sẽ mời đội múa đến biểu diễn, khích lệ các tỷ muội quên đi quá khứ, hướng đến tương lai tốt đẹp hơn.”
“Kỵ binh đáng chết!”
Nghe xong Trần Văn Viễn nghiến răng nghiến lợi, trong lòng càng thêm tôn kính Kim Phi.
Thiếu chút nữa buột miệng nói, không cần bạc, viết truyện miễn phí cho Kim Phi.
Sau khi nghĩ đến người yêu vẫn còn đang vật lộn trong bể khổ, anh ta đành kìm lại lời nói.
“Kim tiên sinh thật cao thượng, ta không nên lấy bạc, nhưng mà... nhưng tình hình của ta, Thanh Diên cô nương cũng biết...”
Anh hùng không có tiền cũng thoái chí, Trần Văn Viễn luôn biết cách ăn nói, giờ trở nên lắp bắp.
“Công tử nói gì vậy?”
Thanh Diên nói: “Tiên sinh nhà ta vẫn hay nói, bỏ sức ra lao động, nên được trả thù lao. Nếu trong lòng ngươi cảm kích tiên sinh, vậy cố gắng viết truyện hay hơn, đừng phụ lòng mong đợi của tiên sinh nhà ta.”
“Tiểu sinh sẽ dốc hết toàn lực để viết!”
Trần Văn Viễn vội vàng đảm bảo, sau đó hỏi: “Khi nào Kim tiên sinh cần?”
“Tất nhiên là càng sớm càng tốt!” Thanh Diên nói: “Bây giờ tình trạng của các cô gái ngoài thành không tốt lắm, gần đây người tự sát càng ngày càng nhiều.”
Một số cô gái vì lý do thân thể, hoặc còn quá trẻ, không thể vượt qua cuộc sàng lọc đầu tiên của quân Trấn Viễn.
Điều này cũng khiến ngọn lửa hy vọng mới nhen nhóm của họ bị dập tắt.
Không ít cô gái sau khi trở về đã tìm đến cái chết.
Đây là điều mà Kim Phi không ngờ tới, cũng là nguyên nhân khiến y lo lắng.
Tuy rằng những cô gái này không phải chết vì y, nhưng trong lòng y vẫn cảm thấy khó chịu.
Y đã hứa sẽ xây dựng một xưởng dệt, đảm bảo việc làm cho tất cả các cô gái, nhưng họ vẫn không thông suốt, trong lúc nhất thời Kim Phi không có biện pháp nào khác, chỉ có thể hy vọng tuyển được người soạn ra câu chuyện, nói không chừng có thể thay đổi suy nghĩ của họ.
Lúc đầu, vốn dĩ y muốn tự mình viết, nhưng y biết suy nghĩ của mình khác với suy nghĩ truyền thống của Đại Khang, không chắc những gì mình viết có thể phù hợp với suy nghĩ của họ.
Phù hợp mới là tốt nhất.
Nếu những câu chuyện y viết không những không khích lệ các cô gái, mà ngược lại kích thích họ, vậy mất còn nhiều hơn được.
Cho nên cuối cùng vẫn quyết định bỏ ra ít bạc để tìm người viết.
Sau đó y sẽ lựa chọn.
“Tiểu sinh biết, tiểu sinh sẽ quay về chuẩn bị giấy bút, đốt đèn dầu, viết luôn trong hôm nay.”
Trần Văn Viễn cũng không đợi được nữa.
“Đây là một lượng bạc, công tử cầm lấy dùng trước đi, nếu truyện công tử viết có thể được tiên sinh nhà ta chọn trúng, ta sẽ trả phần còn lại!”
Thanh Diên lấy ra một cục bạc nhỏ, đưa cho Trần Văn Viễn.
“Thanh Diên cô nương, không cần nhiều như vậy đâu, chỉ cần bỏ ra một trăm xu, đủ để ta mua giấy mực đèn dầu rồi.”