Lời vừa rồi của Kim Phi không phải để hù dọa công chúa Lộ Khiết, thật sự y không có hứng thú, cũng không có thời gian nghiệm chứng lời nói của công chúa Lộ Khiết.
Thấy công chúa Lộ Khiết vẫn không muốn nói như cũ, Kim Phi không muốn lãng phí thời gian với cô ta nữa.
“Đã như vậy thì cô cứ từ từ mà thăm đi!”
Kim Phi đứng lên, nói với A Mai: “Nói với Thiết Chùy, để cho anh ta sắp xếp một đội ngũ nhân viên hộ tống, bảo vệ đoàn người công chúa Lộ Khiết an toàn.”
Nói xong, cũng không chờ công chúa Lộ Khiết và A Mai trả lời, y đi thẳng ra ngoài.
Ai Mai cũng không để ý đến công chúa Lộ Khiết, sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy cũng đi theo luôn.
Trong thư phòng, chỉ còn lại một mình công chúa Lộ Khiết.
Về cơ bản, đàm phán cũng giống như làm ăn vậy.
Thương gia phải mặc cả hơn nửa ngày mới bán được con cá, đối với lần làm ăn lớn, thương gia phải lên kế hoạch trong vài tháng và phải đàm phán trong mấy ngày, thậm chí là mấy tháng.
Huống chi là chuyện đàm phán dính dáng đến hai quốc gia chứ?
Công chúa Lộ Khiết cũng không ngờ, Kim Phi nói đi là đi, hoàn toàn không có dáng vẻ muốn thương lượng chút nào cả.
Thật ra cô ta không biết, Kim Phi không muốn đàm phán với cô ta, cho đến khi nhận được hồi âm từ Cửu công chúa và viện Khu Mật.
Y đến gặp công chúa Lộ Khiết, chỉ là muốn dò hỏi chút ý tứ mà thôi.
Thấy công chúa Lộ Khiết không muốn nói, Kim Phi cũng chẳng kiên nhẫn đi dò xét.
Chủ tớ đều đi, công chúa Lộ Khiết ở lại trong thư phòng cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ có thể thở dài, rồi rời khỏi thư phòng.
A Mai vừa mới truyền đạt ý của Kim Phi cho Thiết Chùy xong, thì thấy công chúa Lộ Khiết đi ra, Thiết Chùy cũng tiến lên trước nói: “Xin công chúa đợi ở đây một chút, ta sẽ sắp xếp đội hộ vệ cho cô.”
Công chúa Lộ Khiết nghe thấy vậy, nhưng trong lòng cảm thấy khổ sở.
Cái gì mà đội hộ vệ chứ, thật ra là để giám thị bọn họ thì có.
Nhưng công chúa Lộ Khiết cũng không dám bày tỏ dị nghị, ngược lại còn mỉm cười nói với Thiết Chùy: “Làm phiền ngươi rồi!”
“Nên làm mà!”
Thiết Chùy cười với công chúa Lộ Khiết, rồi gật đầu với Hổ Nựu.
Hổ Nựu thấy vậy, bưng đến một cái khay, đi đến trước mặt công chúa Lộ Khiết: “Này, đồ của ngươi!”
Trong mâm là cái mạng che mặt và đồ trang sức của công chúa Lộ Khiết.
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết tiến lên, giúp cô ta đeo lại mạng che mặt và đồ trang sức, nhưng để lại hai cái trâm cài tóc trong mâm.
Trước khi xuống thuyền công chúa Lộ Khiết đã dặn dò như vậy.
Trước kia sứ giả Đại Khang đến Đông Man đều làm như vậy, sau mỗi lần lục soát người, họ đều sẽ để lại cho người lục soát một ít trang sức, coi như tiền trà nước, nếu không lần sau, người lục soát sẽ cố ý làm ra chuyện xấu, thừa dịp lục soát để chèn ép sứ giả.
Lần này công chúa Lộ Khiết định ở Đại Khang một thời gian, sợ rằng phải thường xuyên cầu kiến Kim Phi, hai cái trâm cài tóc này coi như tiền trà nước cho Hổ Nựu, hi vọng lần sau cô ấy lục soát người có thể nương tay, không làm khó công chúa Lộ Khiết.
Đáng tiếc Hổ Nựu không biết quy củ này, thấy trong mâm còn hai cái trâm cài, còn tưởng rằng thị nữ của công chúa Lộ Khiết quên mất, chủ động nhắc nhở: “Ở đây còn hai cái trâm này!”
Thị nữ của công chúa Lộ Khiết nghe vậy, kinh ngạc nhìn Hổ Nựu.
Cô ta không dám tin, sao có thể có người ngay thẳng như vậy chứ.
Thị nữ tên là Băng Nhi, đã đi theo công chúa Lộ Khiết nhiều năm, tâm tư vô cùng cẩn thận, rất nhanh đã phản ứng kịp, cười nói: “Hai cái trâm này là lễ ra mắt tặng cho mọi người, tỷ nhận lấy đi.”
Hổ Nựu còn muốn nói tiếp, nhưng đã bị A Cúc đứng bên cạnh ngăn cản.
A Cúc đã từng là cận vệ của Khánh Mộ Lam, sau khi Khánh Mộ Lam đến làng Tây Hà, A Cúc mới đi theo nhân viên hộ tống nữ để huấn luyện, bây giờ là đội phó đội cận vệ của Quan Hạ Nhi.
Hôm nay Quan Hạ Nhi cũng ở đây, đội cận vệ của cô và đội cận vệ của Kim Phi cùng nhau bảo vệ trong sân.
Hổ Nựu xuất thân từ Kim Xuyên, vì có thành tích tốt, nên được A Bội tiến cử cho Thiết Chùy, gia nhập đội cận vệ của Kim Phi.
Từ khi đội nhân viên hộ tống được thành lập cho đến nay, vẫn luôn coi trọng kỷ luật, cho nên từ trước đến giờ Hổ Nựu vẫn chưa bao giờ nhận hối lộ, nên cũng không hiểu vòng vo trong đó.