Đây chính là điều mà Khánh Mộ Lam mong đợi.
Vì vậy cô đã ở lại nhìn Kim Phi từng bước đạt đến đỉnh cao, đồng thời cũng nhìn Tả Phi Phi và Đường Đông Đông từng bước trở thành nữ tướng quân mà cô mong muốn trở thành nhất.
Kim Phi đã từng cho cô ấy một cơ hội, đáng tiếc là Khánh Mộ Lam không tận dụng được. Lần đầu cô ấy dẫn quân trấn áp thổ phỉ, đã bị đám thổ phỉ bao vây trên núi Ngũ Lang. Nếu không nhờ Kim Phi kịp thời cứu viện thì cô ấy đã bỏ mạng ở đó rồi.
Sau sự việc đó, Khánh Mộ Lam không ngừng suy ngẫm xem mình yếu kém hơn Tả Phi Phi và Đường Đông Đông ở những điểm nào?
Sau hơn một năm suy ngẫm, Khánh Mộ Lam quyết định đi theo con đường giống như Đường Đông Đông và Tả Phi Phi, từng bước xây dựng một đội quân thực sự nghe theo sự chỉ huy của cô ấy.
Vì vậy, cô ấy đã chủ động trở thành giám đốc xưởng cá muối, sau đó cũng giống như xưởng xà phòng thơm và xưởng dệt lúc trước, mỗi ngày cô ấy đều dành một khoảng thời gian để huấn luyện các nữ công nhân.
Kỳ thực làm như vậy có chút cấm kỵ, nhưng Khánh Mộ Lam và Cửu công chúa là chị em họ, hơn nữa quan hệ của bọn họ cùng Kim Phi cũng không phải bình thường, cho nên không cần phải lo lắng về điều này.
Từ khi Khánh Mộ Lam trở thành giám đốc xưởng, Kim Phi hiếm khi gặp được cô ấy.
"Nhân tiện, tại sao Mộ Lam không tới?"
Kim Phi nhìn quanh không thấy bóng dáng Khánh Mộ Lam đâu nên quay sang hỏi Đại Cường.
Đại Cường tuy là người ngay thẳng nhưng đã làm người đứng mũi chịu sào lâu như vậy nên đã học được cách cư xử sao cho người khác không phật lòng.
Thấy Kim Phi nhắc tới Khánh Mộ Lam, anh ta vội vàng giải thích: “Thực xin lỗi, ta quên không thông báo cho xưởng trưởng Khánh…”
Trên thực tế, Đại Cường và Khánh Mộ Lam hiện tại thuộc về hai hệ thống hoàn toàn khác nhau, giữa hai bên không có nhiều liên hệ và Đại Cường cũng không có nghĩa vụ phải thông báo cho Khánh Mộ Lam.
Nhưng ai bảo Kim Phi đi hỏi anh ta kia chứ? Đại Cường chỉ có thể tự nhận trách nhiệm về mình.
“Ngay từ đầu đây không phải công việc của ngươi nên chẳng có gì phải xin lỗi cả”.
Kim Phi vỗ vỗ vai Đại Cường, ánh mắt như thể an ủi.
Nếu chỉ là một nhân viên hộ tống bình thường, không hiểu nhân tình thế thái cũng không sao. Nhưng nếu là một người phụ trách, không biết cách ứng xử thì không được.
Những thay đổi hiện tại của Đại Cường cho thấy anh ta cũng đang học cách trở thành một thủ lĩnh có thể đứng ra chịu trách nhiệm như vậy.
Có điều như vậy vẫn chưa đủ tiêu chuẩn.
Kim Phi hỏi tại sao Khánh Mộ Lam không đến, điều đó có nghĩa là y muốn gặp cô ấy. Đại Cường nên chủ động cử người đi thông báo cho Khánh Mộ Lam ngay bây giờ.
Đáng tiếc Đại Cường hoàn toàn không nhận ra điều này.
Tả Phi Phi có chút cạn lời, liếc nhìn Đại Cường và nói: "Tiên sinh, ta đã lâu không gặp Mộ Lam tỷ, ta hơi nhớ tỷ ấy, nhờ ngài cho người mời tỷ ấy đến”.
"Được”, Kim Phi gật đầu.
Công việc chính của y ở Đông Hải lần này là kiểm tra xưởng đóng tàu và nhà máy thép Đông Hải, trong vài ngày tới có lẽ y sẽ không thể đến xưởng cá muối.
Theo lý mà nói, với mối quan hệ giữa Kim Phi và Khánh Mộ Lam, lẽ ra cô ấy phải được thông báo trước khi Kim Phi đến.
Nhưng Tiểu Ngọc tưởng rằng Kim Phi sẽ tự mình cho người thông báo, Kim Phi lại cho rằng Cửu công chúa sẽ cho người thông báo. Cửu công chúa cho rằng Tiểu Ngọc sẽ sắp xếp người thông báo. Vậy là đúng một vòng tròn, sau cùng không có ai thông báo cho Khánh Mộ Lam.
Với tính cách của Khánh Mộ Lam, khả năng cao cô ấy sẽ tức giận. Nếu Kim Phi đã đến nơi mà vẫn không thông báo cho cô ấy thì có lẽ cô ấy sẽ giận đến nỗi nổ tung.
Đại Cường lúc này cuối cùng cũng tỉnh táo lại và nói nhanh: "Xưởng trưởng Tả, tôi sẽ sắp xếp người thông báo cho xưởng trưởng Khánh!"
"Vậy làm phiền huynh rồi!" Tả Phi Phi mỉm cười gật đầu.
“Không phiền, không phiền!” Đại Cường liên tục xua tay, gật đầu với cấp phó, cấp phó lập tức chạy ra ngoài.