Thiết Thế Hâm đã sớm đoán được có tình huống như vậy, vì thế ở trước cửa mỗi nhà xưởng đều sắp xếp nhân viên hộ tống, một khi phát hiện có người gây chuyện sẽ trực tiếp đưa vào danh sách đen của việc cho cháo.
Đây cũng là một đường lối quản lý nhân viên hộ tống có hiệu quả nhất.
Bây giờ dân tị nạn đều sống nhờ việc cho cháo, một khi bị đưa vào danh sách đen thì e rằng chỉ là dăm ba ngày đã có thể đói chết.
Có nhân viên hộ tống trấn áp lại thêm người phụ trách các nhà xưởng cố ý “lỡ lời” nói tin tức gần đây sẽ còn mở tuyển thợ quy mô lớn, cuối cùng các dân tị nạn mới không nỡ mà lần lượt rời đi.
Tuyển lần này chủ yếu là người vận chuyển nguyên liệu gạch, không cần kỹ thuật gì vì vậy cũng không cần huấn luyện, buổi sáng tuyển thợ kết thúc thì buổi sáng đã bắt đầu làm rồi.
Đến bữa trưa, các nhà xưởng đều xuất hiện từng đội xe ba bánh, kéo theo từng chiếc xe nguyên liệu kiến trúc vận chuyển đến xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba.
Không ít dân tị nạn lúc trước đều có nghi ngờ với cuộc tuyển mở rộng, nhưng nhìn thấy những đội vận chuyển này, kẻ ngốc cũng biết xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba sắp mở rộng.
Mở rộng cũng nghĩa là cần nhiều thợ hơn!
Xưởng cá muối và xưởng đóng tàu số ba đều dùng nhiều thợ, trong lòng không ít dân tị nạn đều nhiệt huyết, lũ lượt chạy đi vây xem.
Dân tị nạn có thể đi đến được Đông Hai, cơ bản đều là đi theo đội, theo nhóm đến, nếu không là họ hàng thì cũng là đồng hương.
Dù sao rảnh rỗi cũng rảnh rỗi, khi xem họ hàng hoặc là đồng hương của bản thân kéo gạch, dân tị nạn hiểu biết đều sẽ giúp đỡ đẩy một chút.
Dù sao những họ hàng, đồng hương này ứng tuyển được thợ, sau này không sống được nữa thì không chừng còn có thể cứu được người ta.
Theo như sắp xếp của các nhà xưởng, mỗi chiếc xe ba bánh hai người, một người đỡ, còn người khác đẩy xe.
Khi đến trưa, hai bên mỗi chiếc xe ba bánh đều có thêm mấy dân tị nạn giúp đỡ, hiệu suất công việc tăng cao hơn dự tính.
Đồng thời khi các thợ lực vận chuyển nguyên liệu kiến trúc thì thợ thủ công xếp tường đã trước một bước đến ngoài xưởng các muối, bắt đầu đào móng.
Khi đến trưa, các loại nguyên liệu kiến trúc lần lượt đưa đến, móng cũng đã đào xong.
Ăn cơm trưa xong, thợ hồ bắt đầu xếp tường.
Kim Phi ở thư phòng bận rộn cả ngày, cuối cùng đến nửa buổi chiều cũng làm xong việc trong tay, nghĩ phía bên xưởng cá muối đã bắt đầu làm việc, quyết định đến xưởng cá muối xem thử.
Khi y dẫn theo đội cận vệ đi đến xưởng cá mạn, vừa hay gặp được hai người Thiết Thế Hâm và Từ Cương.
Sau đó nhìn thấy Khánh Mộ Lam dẫn theo trợ từ trong nhà xưởng đi ra.
“Kim tiên sinh!” Ba người đồng thời hơi cúi người với Kim Phi.
Từ Cương vốn dĩ muốn quỳ xuống nhưng lại bị Thiết Thế Hâm kéo cánh tay lại.
Quay đầu nhìn thì thấy Thiết Thế Hâm lắc đầu với ông ta.
Thật ra không ai thích quỳ, hơn nữa Thiết Thế Hâm và Khánh Mộ Lam đều không quỳ, nếu như một mình ông ta quỳ thì tỏ ra Thiết Thế Hâm và Khánh Mộ Lam không hiểu quy tắc.
Từ Cương do dự một lúc, cuối cùng quyết định nhập gia tuỳ tục, nếu như Kim Phi không cho quỳ vậy thì không quỳ vậy.
Kim Phi nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.
Y thật sự không người khác quỳ trước mặt mình, cũng lười nói đống đạo lý đó nữa.
Mọi người gặp mặt bắt tay, không được nữa thì cúi người chào là được rồi, vì sao cứ phải quỳ tới quỳ lui chứ?
Vốn dĩ tập tục của Xuyên Thục đã gần như bị y chỉnh lại, ngoại trừ một số người dân nhìn thấy y tương đối kích động, đa số nhân viên hộ tống và quan viên nhìn thấy y đều không quỳ, mà đổi thành lễ kính quân và lễ thư sinh.
Tên Từ Cương này có chút gốc rễ, nếu như ông ta lại dẫn dắt phong tục quỳ gối, Kim Phi nghĩ thôi cũng đã đau đầu.