Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hồng công tử, ta tính toán hết cả rồi”.

Kim Phi cười giải thích: “Thật ra nguyên liệu chính của món cháo cá phi lê hôm nay là rong biển và phi lê cá, cũng không dùng nhiều gạo”.

Hồng Đào Bình sửng sốt, sau đó lắc đầu cười gượng.

Cháo cá phi lê hôm nay quả thật rất ngon, khiến anh ta vô thức nghĩ đây là thứ gì quý giá lắm.

Bây giờ nghĩ lại nguyên liệu chính của món này quả thật rất phổ biến ở Đông Hải.

Nói cách khác Kim Phi chỉ cần vận chuyển một ít gạo từ Giang Nam đến là có thể nấu được món cháo cá phi lê.

Nguyên liệu có thể tiết kiệm hơn món cháo bố thí trước.

“Nếu tiên sinh đã suy xét xong rồi thì ta cũng yên tâm”.

Hồng Đào Bình nói: “Nếu không còn chuyện gì khác thì ta về trước”.

Nếu không phải anh ta giao chuyện bố thí cháo cho Hồng Nhị thì bây giờ anh ta đã là một trong những nhân vật chính trong việc bố thí cháo lần này, nhưng hiện tại Hồng Đào Bình cảm thấy đứng ở đây hơi dư thừa.

Kim Phi cũng cảm thấy Hồng Đào Bình hơi khó chịu bèn gật đầu đồng ý để anh ta về trước.

Nhưng Hồng Đào Bình lại phát hiện trên bục bị ngư dân của bộ nuôi trồng và đội đánh bắt vây quanh, anh ta có muốn đi cũng không thể đi được.

Trịnh Trì Viễn không còn cách nào khác, cũng không thể động tay động chân với ngư dân, thế là đành phải vừa bảo các binh lính thủy quân duy trì trật tự, vừa nói để xoa dịu ngư dân.

Nhưng liên quan đến tương lai của mình, các ngư dân không phối hợp như vừa rồi nữa, nhốn nháo hỏi vấn đề mình quan tâm.

Trịnh Trì Viễn sợ tình hình vượt quá tầm kiểm soát, đe dọa đến sự an toàn của Kim Phi nên định sắp xếp binh lính thủy quân ép buộc đuổi ngư dân đi nhưng bị Kim Phi ngăn lại.

Kim Phi kéo Trịnh Trì Viễn sang một bên, nói kế hoạch của mình.

Trịnh Trì Viễn vừa nghe vừa gật đầu.

Một lúc sau Trịnh Trì Viễn nói các binh lính gõ vang chiêng đồng.

Mấy cái chiêng đồng vang lên cùng lúc, cuối cùng cũng trấn áp được các ngư dân đang làm loạn.

“Mọi người đừng vội, ai muốn nuôi rong biển hoặc nhà nào có thuyền đánh cá thì về gặp các tộc trưởng của mỗi thôn để đăng ký trước”.

Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Tàu đánh cá dù lớn đến đâu, có thể đến đảo Mạo Lãng hay không thì cũng phải đăng ký rõ ràng, tàu đánh cá có vấn đề cũng đừng giấu, kẻo bị lật úp hoặc bị đắm tàu trên biển, được một mất mười đấy.

Báo cáo lên trên, Quốc sư đại nhân sẽ yêu cầu xưởng đóng tàu sửa chữa trước giúp các ngươi, sau khi kiếm được tiền thì sẽ trả lại tiền sửa tàu cho xưởng đóng tàu.

Bây giờ mọi người giải tán trước đi, Quốc sư đại nhân còn phải về chuẩn bị cho Cục quản lý hàng hải, các ngươi cản trở ở đây cũng vô ích, còn làm trì hoãn việc làm ăn của Quốc sư đại nhân”.

“Cảm ơn Quốc sư đại nhân”.

“Quốc sư đại nhân vạn tuế”.

Nghe xong các ngư dân mới hài lòng, nhanh chóng rời đi.

Lúc này mấy người Kim Phi, Đường Tiểu Bắc mới rời khỏi bục gỗ dưới sự bảo vệ của nhân viên hộ tống.

Để phòng trường hợp bất ngờ xảy ra, Thiết Chùy còn phái người kéo xe ngựa đến.

Trên xe ngựa, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng tìm được cơ hội, nhìn Kim Phi hỏi: “Tướng công, sao chàng lại nghĩ đến việc thành lập Cục quản lý hàng hải?”

“Sau khi biết được chuyện của Hồng Nhị, ta lập tức có ý nghĩ này, buổi chiều lại hoàn thiện một chút, nhưng mãi đến lúc đến lều cháo nhìn thấy Trịnh Trì Viễn, ta mới đưa ra quyết định”, Kim Phi trả lời.

Chuyện của Hồng Nhị khiến Kim Phi nhận ra Xuyên Thục đã thành lập thế lực chính trị, làm việc gì cũng không thể làm những điều mình muốn như trước đây nữa, tốt nhất nên lập ra một tổ chức có trách nhiệm rõ ràng, mọi việc phải được thực hiện tại chỗ.

Thế là y có ý nghĩ thành lập bộ phận quản lý hàng hải.

Tiếc là đời trước y không quen với việc quản lý hàng hải, mãi đến khi bước vào lều cháo, thật ra Kim Phi cũng chưa nghĩ xong phương án cụ thể.

Nhưng ngư dân đã tụ tập lại đây, đây là cơ hội tốt để tuyên bố, vì vậy Kim Phi đã đến gặp Trịnh Trì Viễn để bàn bạc đơn giản trước khi bố thí cháo, sau đó mới xem như chính thức giải quyết được chuyện này.

Hiện tại Cục Quản lý hàng hải chỉ có hai bộ phận là Bộ nuôi trồng và Đội đánh bắt, giải quyết những vấn đề trước mắt này trước, còn các bộ phận khác, sau này sẽ bổ sung theo tình hình.

“Quyết định thành lập một bộ phận chỉ trong thời gian ngắn như vậy có phải quá qua loa rồi không?”, Đường Tiểu Bắc nhíu mày.

Thông thường triều đình muốn lập ra một bộ phận thì phải trải qua thời gian dài tranh luận, sau khi xác nhận sự cần thiết của việc thành lập này, còn phải hoàn thành trước những công việc cụ thể mà bộ phận đó chịu trách nhiệm, hoàn thiện các chế độ quy định liên quan, sau đó mới bước vào giai đoạn chuẩn bị.

Từ lúc Kim Phi có ý nghĩ này đến lúc đưa ra quyết định chỉ mất chưa đến một ngày.

Hơn nữa ngành đóng tàu, dệt lưới, kho bãi, vận tải và các ngành liên quan khác của Đại Khang rất lạc hậu khiến sản lượng đánh bắt của ngư dân không cao, miễn cưỡng nuôi sống gia đình, càng không có khả năng đưa cá biển vào đất liền.

Điều này khiến cảm giác tồn tại của ngư dân Đại Khang rất thấp, mặc dù bây giờ biết rằng đảo Mạo Lãng có rất nhiều rong biển, nhưng Đường Tiểu Bắc vẫn cảm thấy không cần thiết phải thành lập một bộ phận mới dành riêng cho ngư dân.

Thậm chí cô ấy còn nghĩ quyết định này của Kim Phi chỉ là nhất thời hứng thú mà thôi.

“Tiểu Bắc, đừng xem thường đại dương”.

Kim Phi nói: “Sự rộng lớn của đại dương hơn hẳn những gì chúng ta nghĩ, sản vật phong phú hơn chúng ta nghĩ đấy.

Có thể nói đại dương là kho báu vô tận nên việc phát triển đại dương là rất cần thiết, đồng thời đó cũng là con đường mà Đại Khang phải đi nếu muốn trở nên hùng mạnh”.

Đường Tiểu Bắc vẫn còn nghi ngờ, nhưng xét thấy kiến thức của Kim Phi hơn hẳn mình, hơn nữa sự thật cũng chứng minh sự kiên trì của Kim Phi lần nào cũng đúng, cuối cùng Đường Tiểu Bắc cũng không còn nghi ngờ nữa, không nói thêm gì nữa.

Trở lại xưởng đóng thuyền, Kim Phi dẫn Trịnh Trì Viễn và Hồng Đào Bình đến phòng sách để bàn về những vấn đề liên quan đến việc chuẩn bị của Cục Quản lý Hàng hải.

Trong kế hoạch của Kim Phi, thương hội Kim Xuyên cũng vô cùng quan trọng, Đường Tiểu Bắc là người phụ trách thương hội Kim Xuyên nên cũng tham gia vào cuộc họp lần này.

Nhưng Đường Tiểu Bắc lại gọi Đại Cường đến trước cửa phòng sách trước khi cuộc họp bắt đầu.

“Các ngươi sắp xếp mấy quan văn thư đến chỗ trưởng lão để giúp họ đăng ký thuyền đánh cá và những người đăng ký trồng rong biển, sau đó sắp xếp hai nhân viên hộ tống cho mỗi trưởng lão để bảo vệ an toàn cho họ”.

Đường Tiểu Bắc dặn dò.

“Phu nhân, các trưởng lão không biết nhiều chữ cho lắm, sắp xếp quan thư văn cũng được, nhưng có cần bố trí nhân viên hộ tống đi bảo vệ họ không?”

Đại Cường nói: “Trong nhà họ đều rất nghèo, ai còn có thể đi cướp tài sản của họ chứ?”

Bây giờ nhân viên hộ tống không chỉ cần tăng cường an ninh tuần tra của xưởng đóng thuyền mà còn phân công vài người lên ca-nô, đi theo thủy quân để trấn áp thổ phỉ, nhân lực vốn đã có phần thiếu hụt, quả thật rất khó để phân bổ thêm nhân lực đi bảo vệ các trưởng lão.

Hơn nữa Đại Cường nghĩ Đường Tiểu Bắc làm thế là dư thừa.

Các trưởng lão kia nghe thì có vẻ lợi hại nhưng thực ra họ đều là những người dân thường khá lớn tuổi và có chút uy tín trong làng, hải tặc có đi cũng rất khó kiếm chác được gì, thực sự không cần phải bố trí nhân viên hộ tổng để bảo vệ họ.

“Ngươi đúng là một tên ngốc, bảo ngươi bảo vệ ông ấy thì ngươi đi bảo vệ thật à?”

Đường Tiểu Bắc tức đến mức muốn mắng người: “Bà đây bảo ngươi phái người đi theo dõi họ, để họ bớt làm loạn”.

“Ta hiểu rồi, hiểu rồi”.

Đại Cường lập tức hiểu ra, sau đó khó xử nói: “Nhưng nhân lực của ta không đủ…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK