ở dưới sự kiểm soát của Kim Phi, tiêu cục Trấn Viễn rất hiếm khỉ gây phiền hà với dân, danh tiếng của bọn họ ở trong dân gian vẫn luôn rất tốt.
Nhưng lúc này Kim Phỉ không rõ sống chết, kẻ địch lại trăm phương nghìn kế ngăn cản bọn họ truyền tin ra ngoài, khiến cho đại đội phó cảm thấy rất bất an, anh ta đã không thể để ý nhiều như vậy
Làm những việc đặc biệt vào những lúc đặc biệt, chỉ cần có thể truyền tin về Kim Xuyên, anh ta bằng lòng tiếp nhận xử phạt.
Đại Cường không suy nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói: “Ta sẽ sắp xếp người làm ngay, ngươi còn gì muốn nhắn nhủ không?”
“Còn lại chính là xưởng đóng tàu,” đại đội phó nói tiếp: “Tiên sinh trước khi rời đi, đã dặn chúng ta nhất định phải phòng thủ xưởng đóng tàu, mặc kệ tiên sinh còn hay mất, chúng ta dều phải hoàn thành nhiệm vụ.”
Kể từ hôm nay, xưởng đóng tàu bước vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu cấp một, mọi người phải sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào,
chúng ta ăn, ở, đi lại đều phải tách riêng với những người trong xưởng đóng tàu, quyết không cho phép người ngoài nhúng tay vào, bình thường ăn cơm cũng phải chia làm ba đợt, tránh tình huống bị trúng độc lần nữa.”
Mặc dù vẫn chưa tìm ra nguyên nhân thuyền Kim Phi bị chìm, nhưng đại đội phó đã thầm nhận định, có người đã hạ độc ở trên thuyền!
Trừ điều này ra anh ta không tìm được lời giải thích nào khác hợp lý hơn.
Hiện giờ tiêu cục Trấn Viễn bất kể là trang bị hay tinh thần đều cao hơn nhiều so với thuỷ quân và cướp biển, xung quanh xưởng đóng tàu còn có pháo đài cao lớn vững chắc, lương thực dự trữ cũng rất đầy đủ, đại đội phó không lo lắng bất kỳ kẻ thù bên ngoài nào, chỉ lo có người bên trong quấy rối.
Bắt đầu từ hôm nay, không khí của cả xưởng đóng tàu đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Nhân viên hộ tống phong toả toàn bộ xưởng đóng tàu, rất nhiều công nhân bất mãn với việc này, yêu cầu Hồng Đào Bình đi tìm Đại Cường nói chuyện.
Bọn họ đâu biết được, hiện giờ Hồng Đào Bình gần như đang bị nhân viên hộ tống giam
lỏng.
Hai chiếc thuyền mà mây người Kim Phỉ ngồi đều do Hồng Đào Bình đưa tới, bây giờ Kim Phi bị tập kích, các dấu hiệu cho thấy khả năng cao là bị hạ độc, có thể nói Hồng Đào Bình đang là nghỉ phạm số một.
Nhân viên hộ tống không bắt luôn anh ta lại là đã nể mặt anh ta lắm rồi.
Tâm trạng lúc này của Hồng Đào Bình hết sức phức tạp và tự trách.
Nếu như không có Kim Phỉ, anh ta có thể đã bị chủ nợ bức chết, vậy nên anh ta vô cùng cảm kích Kim Phi.
Khi biết Kim Phỉ cần dùng thuyền gấp, anh ta xung phong nhận tìm hai chiếc thuyền đến, còn vỗ ngực bảo đảm với Kim Phi đây là thuộc hạ cũ của nhà họ Hồng, tuyệt đối có thể tín nhiệm.
Kết quả là Kim Phỉ bị tập kích…
Sau khi biết được tin tức, Hồng Đào Bình liên tiếp hai ngày hai đêm không ngủ, vẫn luôn áy náy và tự trách.
Đại Cường cũng vì thấy anh ta như vậy, nên mới không làm khó anh ta quá.
Nhưng vẫn hạn chế tự do của anh ta.
Không có sự cho phép của Đại Cường, Hồng Đào Bình tuyệt đối không thể ra khỏi xưởng đóng tàu.
Hồng Đào Bình vốn đã tự trách, nên không có bất kỳ sự bất mãn nào với quyết định của Đại Cường.
Khỉ công nhân đến tìm anh ta, bảo anh ta đi tìm Đại Cường thì giống như đụng trúng họng súng, bị Hồng Đào Bình mắng một trận té tát, ảo não rời đi.
Bên phía Đông Hải, Đại Cường bày trận chờ quân địch, nhưng Quan Hạ Nhi ở Kim Xuyên xa xôi lại không hề hay biết tin tức gì.
Kim Phi và Đường Tiểu Bắc không có ở đây, Cửu công chúa lại đi Tây Xuyên, ở phòng ăn của nhà họ Kim bây giờ chỉ có mấy người Quan Hạ Nhi, Đường Đông Đông và Tiểu Nga, A Xuân, bầu không khí trở nên rất hiu quạnh.
“Hạ Nhi, tỷ không thoải mái à, sao lại ăn ít thế?”
Đường Đông Đông thấy Quan Hạ Nhỉ chỉ ăn nửa chén cháo loãng đã để đũa xuống, hơi lo lắng hỏi.
“Không biết sao mấy ngày nay, ta luôn cảm thấy trong lòng khó chịu không yên.”
Quan Hạ Nhi gắp cho muội muội của Bắc Thiên Tâm một miếng sườn, thuận miệng trả lời.
“Mấy nay trời nóng như vậy, ngày nào tỷ cũng hơ lửa ở trong phòng thí nghiệm, chắc chắn là sẽ khó chịu rồi!”
Đường Đông Đông liếc nhìn Quan Hạ Nhi: “Chờ lát nữa ta bảo Nhuận Nương nấu cho tỷ một ít canh giải nhiệt, mấy ngày tới tỷ đừng đến phòng thí nghiệm nữa”
Hiện giờ Kim Phỉ có địa vị cao trong triều, tiêu cục Trâh Viễn cũng ngày càng lớn mạnh, bất kể là trên quan trường hay giang hồ, đêu không có người nào mù mắt mà đì làm khó làng Tây Hà nữa, Quan Hạ Nhi lại quay về làm cô vợ nhỏ dịu dàng như trước.
Nhưng cô lại không nhàn rỗi, mỗi ngày trừ lúc đến lớp xoá mù chữ học tập thì những thời gian khác hầu nhưdều cùng Uyển Nương ngâm mình trong phòng thí nghiệm nghiên cứu cách điều chế nước hoa và xà phòng thơm.
Những công việc này thường xuyên phải dùng đến việc chưng cất, nên mấy cái lò trong phòng thí nghiệm chưa bao giờ tắt lửa.
Hiện giờ đang là mùa hè, phòng thí nghiệm vốn oi bức, cộng thêm mấy cái lò đang cháy, mỗi lần Quan Hạ Nhi và Uyển Nương đi ra, quần
áo gần như đã ướt nhẹp.
“Ta với Uyển Nương gần đây nghiên cứu hai mùi hương mới, sắp có kết quả rồi, chờ đến khi làm xong hẵng nói, nếu không thì hỏng mất” Quan Hạ Nhỉ khoát tay nói.
‘Vậy buổi tối ta xoa bóp đầu cho tỷ.”
Đường Đông Đông bất đắc dĩ nói: “Tỷ bây giờ đã là Quận chúa fôi, muốn thân phận có thân phận, cũng không thiếu tiền tiêu, nếu là người khác đã mang theo một đám nha hoàn đi hưởng thụ fôỉ, tỷ thì ngược lại, còn vất vả hơn so với trước kia.”
“Cửa tiệm của đương gia càng ngày càng lớn, Vũ Dương có thể giúp chàng ấy cầm lái, Tiểu Bắc cũng có thể giúp chàng ấy quản lý thương hội, muội với Tiểu Ngọc cũng đang giúp chàng âỳ, ta cũng không thể kéo chân sau của đương gia chứ?” Quan Hạ Nhi nói.
Đường Đông Đông đang chuẩn bị nói tỉếp, thì Nhuận Nương mở cửa đi vào.
“Phu nhân, Đường trưởng xưởng, Trịnh đại ca mới vừa rồi phái người tới thông báo, Công chúa điện hạ đã trở lại.”
Vũ Dương quay về rồi ư?” Quan Hạ Nhi sửng sốt một chút: “Đi đến đâu rồi?”
“Người tới báo tin là huynh đệ của mương Diệp Nhi, tính toán thời gian chắc là đến cổng làng rồi nhỉ?” Nhuận Nương nói.
“Đi, đi đón cô ấy.”
Quan Hạ Nhi vội vàng đứng dậy, dẫn theo mấy người Tiểu Nga ra khỏi phòng ăn.
Khi họ đến cổng làng, vừa đúng lúc thấy xe ngựa của Cửu công chúa đi tới.
Cửu công chúa không để ý đến đôi mắt trợn trừng của Khánh phi, ra lệnh cho phu xe dừng xe ngựa lại, dưới sự giúp đỡ của Thấm Nhi, cô ấy bước xuống xe ngựa.
‘Vũ Dương, cơ thể điện hạ không tiện, xuống xe làm gì?1’
Quan Hạ Nhỉ thấy Cửu công chúa muốn xuống xe, chạy nhanh đến ngăn cản.
Hiện giờ bụng của Cửu công chúa đã rất lớn, đi bộ cũng phải đỡ eo.
“Tỷ tỷ đến cổng làng đón ta, sao muội muội có thể ngồi trên xe chứ?”
Cửu công chúa vẫn kiên trì xuống xe, hành lễ theo quy củ với Quan Hạ Nhi.
“Nhà chúng ta không nhiều quy củ như vậy!”
Quan Hạ Nhi vội vàng đỡ cửu công chúa: “Cơ thể này của muội phải tĩnh tâm an thai, sao lại quay về?”
“Tây Xuyên xuất hiện bệnh sốt rét, mẫu phi sợ ta bị nhiễm, nên đã bắt ta quay về”
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Làm ta ngay cả cửa cống cũng chưa được thây”
“Nương nương cũng quay về sao?”
Quan Hạ Nhi nhìn về phía xe ngựa, bây giờ mới phát hiện ra Khánh phỉ ở bên trong.
“Hạ Nhi bái kiến nương nương!”
Quan Hạ Nhỉ vội vàng thi lê với Khánh phỉ.
“Đứng lên đỉ.”
Khánh phi mỉm cười giơ tay lên, ánh mắt nhìn Quan Hạ Nhỉ hơi kỉnh ngạc.
Lúc trước khi bà ấy gặp Quan Hạ Nhỉ, cô không biết gì cả, phải cần Đường Tiểu Bắc hướng dẫn mới biết cách hành lễ.
Nhưng lần này gặp lại, rõ ràng không giống với Quan Hạ Nhi Lân trước.
Hành lễ quy củ, không để lộ một tí tật xấu nào.
Bà ấy đâu biết, sau khi được Hoàng đế sắc phong làm Quận chúa, Quan Hạ Nhi đã bảo Lạc
Lan tìm cho cô một lão ma ma huấn luyện lễ nghi ở kinh thành, tối nào từ lớp xoá mù chữ về, đều tập luyện lễ nghỉ nửa canh giờ.
“Mẫu phi, người đỉ vào trước, con ngồi trên xe thậm chí không duỗi được chân ra, muốn tản bộ cùng Hạ Nhi tỷ, đi lại hoạt động một chút.”
Cửu công chúa khoát tay với phu xe, ra hiệu phu xe chở Khánh phi về chỗ ở trước, còn mình khoác lấy cánh tay của Quan Hạ Nhỉ, đỉ bộ về phía tứ hợp viện.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK