Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khỉ Đại Lưu cho nổ lựu đạn, nhiều tên cướp biển vừa leo lên boong tàu, một số người may mắn chỉ bị sóng xung kích nổ hất xuống biển nên còn sống sót.
Những người do Quách tiên sinh cử đến đã nhanh chóng quay lại dẫn theo một người còn sống sót.
“Vừa rồi ngươi lên thuyền chưa?”
Quách tiên sinh nhìn chằm chằm người sống sót hỏi.
Tên rồi.1′ Người sống sót trả lời.
“Trên thuyền thế nào rồi?” Quách tiên sinh nói: “Ngươi đã nhìn thấy gì, kể hết cho ta nghe, tuyệt đối không được giấu giếm một thứ gì!”
“Ta thấy trên boong tàu khắp nơi dều là người, cũng không biết là chết hay làm sao nhưng không thấy ai nhúc nhích, chỉ có một người đứng.”
Người sống sót kể: “Người đó ném một vật màu đen xuống đất, sau đó ta cảm thấy như bị trâu húc rồi bay xuống biển.”
“Người kia mặc quần áo gì? Trên thắt lưng có bội đao không?” Quách tiên sinh hỏi.
“Mặc áo giáp của tiêu cục Trấn Viễn, bội đao…” Người sống sót cố gắng nhớ lại một chút: “Có bội đao, ta thấy được.”
Khi người sống sót kể lại câu chuyện, Quách tiên sinh vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, để phán đoán xem hắn có nói dối hay không.
Hỏi người thứ nhất xong, người thứ hai cũng được đưa tới.
Câu trả lời của người sống sót thứ hai cũng gần giống như câu trả lời của người đầu tiên, điểm khác biệt lớn nhất là hẳn nhìn thấy một khoang thuyền, phát hiện trong khoang thuyền có mấy nhân viên hộ tống đang ngủ say.
Trong khi Quách tiên sinh và Tiết tiên sinh đang hỏi, nhân lực họ dẫn theo và những tên cướp biền Trung Nguyên mà họ đã lôi kéo phát động một cuộc tấn công bất ngờ vào bọn cướp biển phương Tây.
Hai mưu sĩ liên tục tham vấn bảy tám người sống sót, rồi lại tập hợp lại với nhau.
“Quách tiên sinh, ngài nghĩ thế nào?” Tiết tiên sinh nhìn Quách Tiên sinh.
“Theo lời nói của bọn bọ, ta nghĩ Giáp Lục có lẽ đã thành công, nhưng lại bỏ sót một người, sau đó người này giết Giáp Lục, rồi cảm
thấy nếu rơi vào tay chúng ta cũng sống không bằng chết, cho nên chọn cũng chết hết!”
Quách tiên sinh nói ra suy đoán của mình, sau đó hỏi: “Tiết tiên sinh, ngài thấy thế nào?
lfTa cũng nghĩ như vậy.” Tiết tiên sinh nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Cho người đi tìm kiếm xung quanh mặt biển đi, xem còn ai sống bị nước biển cuốn đi không.”
“Được!” Quách tiên sinh nhanh chóng gật đầu.
Thật ra bọn họ dều hơi nghỉ ngờ gã chạy vặt không chỉ bỏ sót một người, mà còn có người đưa Kim Phỉ trốn thoát.
Nhưng bọn họ cũng không nói thẳng ra, trái lại đều ngầm lấy cớ là cứu giúp người sống sót, nhưng mục đích thật sự chính là tìm kiếm Kim Phi.
Lúc này trời đã tối, Đại Lưu cũng câu giờ đủ rồi, Bắc Thiên Tâm đã dẫn Kim Phi và Đường Tiểu Bắc đi xa.
Kể từ khi biết nhớ, Bắc Thiên Tâm gần như chưa bao gìờ khóc, vì cô ấy ở trong trại huấn luyện tử sĩ đã biết là khóc không thể gỉảỉ quyết được vấn đề, mà còn khiến người ta nghĩ mình yếu đuối và càng bắt nạt mình hơn.
Tiểu thư bị Tiết Hàn Lư tra tấn đến chết, còn tỷ muội kết nghĩa ở Giang Nam bị bọn cướp biển giết chết, Bắc Thiên Tầm không rơi một giọt nước mắt nào mà chỉ nghĩ mọí cách để trả thù cho tiểu thư và các tỷ muội của mình.
Nhưng lúc này, nước mắt của Bắc Thiên Tầm lại không ngừng chảy xuống, khiến vạt áo trước ngực cò ấy ướt đẫm.
Trong đầu cô ấy nhớ lại từng khoảnh khắc thân thiết với đám người Đại Lưu.
Cô ấy được coi là cận vệ riêng của Kim Phỉ, ngày đêm thân thiết với đội cận vệ do Đại Lưu chỉ huy, mặc dù lúc rảnh rỗi Bắc Thiên Tầm thích đỉ dạy dỗ đám người Đại Lưu một chút, nhưng từ lâu trong lòng cô ấy đã coi họ như là những chiến hữu cùng sống cùng chết.
Vừa rồi nghe thấy tiếng nổ lớn ở phía sau lưng, tim Bắc Thiên Tâm cũng đau thắt lại như Đại Lưu.
Nếu không phải đưa Kim Phỉ và Đường Tiểu Bắc đi, vừa rồi cô ấy đã quay lại giết cho bằng hết.
Bây giờ Đại Lưu đã được giải thoát, còn cô ấy vẫn phải gánh chịu nỗi đau và tiếp tục tiến về phía trước.
Quay đầu nhìn về phía nam lần nữa, xác nhận bọn cướp biển cũng không nhìn tới nơi này, Bắc Thiên Tầm mới kéo buồm trên thuyền nhỏ lên.
Không biết gió nổi lên lúc nào, nhưng sau khi buồm giương lên, thuyền nhỏ dưới tác dụng của cánh buồm đã trôi về phía bắc.
Bắc Thiên Tầm cũng bị trúng độc, vừa rồi là dựa vào sự kích thích mãnh liệt của thuốc giải để tỉnh táo, bây giờ đã tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, cô ấy cũng cảm thấy mí mắt của mình càng ngày càng nặng.
Sau khỉ kiên trì gần một nén nhang, cuối cùng Bắc Thiên Tầm cũng không kiên trì được nữa, dựa vào vai Kim Phi ngủ say.
Lúc này Kim Phỉ đang nằm mơ.
Y mơ thấy mình rơi vào một biển máu, trên mặt biển có những làn sóng đỏ như máu đang cuồn cuộn, vô số thi thể đang lăn lộn trong sóng biển.
Kim Phỉ cảm giác những thỉ thể này hơi quen mắt, nhưng y lại không thể nhìn rõ mặt.
Vì thếy cũng liều mạng bơi đi để đuổi theo thi thể, nhưng y càng bơi theo thì lại càng xa.
Cũng không biết đã bơi bao lâu, cuối cùng
y cũng vào được bờ, đang định thở phào nhẹ nhõm thì lại nhìn thấy thỉ thể ở khắp nơi.
Các thỉ thể đêu mặc quần áo của nhân viên hộ tống, Kim Phi lật một thỉ thể qua, lộ ra khuôn mặt của Đại Lưu.
Kim Phỉ giật mình tát vào má Đại Lưu nhưng Đại Lưu hoàn toàn phớt lờy.
Buông Đại Lưu ra, Kim Phi lại lật thi thể bên cạnh.
“Tiểu Bắc!”
Hô hấp của Kim Phi trở nên nặng nề, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Sau khi ôm thỉ thể Đường Tiểu Bắc khóc hồi lâu, y lại lật thi thể bên cạnh Đường Tiểu Bắc, lần này là Bắc Thiên Tầm.
Thế là Kìm Phi không ngừng lật thi thể.
Nhưng thỉ thể quá nhiều, lúc đầu y còn gọi được tên nhân viên hộ tống, nhưng sau đó, những thỉ thề này y cảm thấy rất quen mặt nhưng lại không nhớ nổi là ai.
Càng về sau, khuôn mặt của những thi thể càng mờ đi.
Không biết lật bao lâu, Kim Phỉ đi tới một chỗ bên ngoài thành trì.
Nhìn lên, thấy thành trì đang tràn ngập ánh lửa, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Bên ngoài thành trì, thi thể chất đống như núi, máu loãng tụ lại thành sông, chảy vào sông Trường Giang.
Trường Giang rộng lớn đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ.
“Chẳng trách biển rộng lại biến thành biển máu, rốt cuộc là đã chết bao nhiêu người!1′
Kim Phỉ quỳ trên mặt đất, đau đớn kêu lên.
Y không biết thành trì này là nơi nào, không biết tại sao lại có nhiều người chết như vậy, cũng không biết bản thân mình nên làm gì bây giờ.
Điều duy nhất y có thể làm là ngồi bệt xuống đất khóc.
Y đang khóc thì thấy có người đến bên cạnh mình.
Ngẩng đầu lên, chính là khuôn mặt đầy máu của Quan Hạ Nhi.
“Hạ Nhì, sao nàng lại tới đây?”
Kim Phi vội vàng đứng dậy, kéo tay Quan Hạ Nhỉ.
Nhưng ai ngờ, y vừa mới dùng chút sức, cánh tay của Quan Hạ Nhỉ đã rơi ra.
Sau đó cả người chia năm xẻ bảy rớt trước mặt Kim Phi.
Kim Phi sợ hãi đến mức như muốn nghẹt thở, luống cuống tay chân ghép Quan Hạ Nhỉ lại với nhau.
Sau một hồi loay hoay, cuối cùng y cũng nhận ra có điều gì đó không ổn.
Thành trì này rõ ràng giáp với Đông Hổi, Quan Hạ Nhỉ ở ngoài Xuyên Thục, làm sao lại có thể xuất hiện ở đây?
Nghĩ đến đây, Kim Phỉ mơ hồ nhận ra mình đang nằm mơ.
“Tỉnh lại! Tỉnh lại!”
Kim Phỉ vung nắm đấm, đỉên cuồng gầm lên.
Sau đó y cảm thấy có ai đó đánh vào mặt mình.
Kim Phỉ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đầu tiên y nhìn thấy là vẻ mặt lo lắng của Bắc Thiên Tầm.
Lúc này mặt trời đã lên rất cao, Kim Phỉ nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trên
một chiếc thuyền nhỏ, Đường Tiểu Bắc đang dựa vào người y ngủ say.
Đầu óc y vẫn còn hơi bối rối vì giấc mơ vừa rồi.
Nhưng một lúc sau, Kim Phỉ dần dần nhớ lại chuyện xảy ra tối qua.
“Bọn người Đại Lưu đâu?” Kim Phi quay đầu nhìn về phía Bắc Thiên Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK