Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chuyện đang xảy ra ở Tây Xuyên thực sự quá nghiêm trọng, cô ấy nhất định phải báo tin cho Kim Phi.

Không có bồ câu đưa thư, dù có cử người ngồi thuyền đuổi theo cũng phải đưa tin tới đó.

Ngay sau đó, một chiếc thuyền hẹp dài ra khỏi bến, giăng buồm và xuôi về hạ lưu.

Kim Phi không biết gì về chuyện lần này cả, y đang vùi đầu trong phòng thí nghiệm tạm thời.

Kiếp trước, rất ít khi Kim Phi đi thuyền, càng chưa từng trải qua thủy chiến, vì vậy y rất thiếu tự tin về hành động lần này.

Do đó, dù chỉ là một đám thủy tặc, Kim Phi cũng cực kỳ nghiêm túc như đang đối mặt với Đan Châu.

Y tin rằng cơ hội sẽ dành cho những ai đã có sự chuẩn bị.

Trong những ngày ở trên thuyền này, Kim Phi chưa từng rảnh rỗi dù chỉ một giây, nếu không phải ngâm mình trong phòng thí nghiệm thì là thảo luận kế hoạch tác chiến cùng đám người Hàn Phong và Hầu tử.

Bận bịu đến tận trưa Kim Phi mới đi ra khoang thuyền.

Không phải vì y đói hay mệt mỏi, mà là do không đủ nguyên liệu cần dùng cho thí nghiệm.

Mà nguyên liệu cần dùng đang ở trên một chiếc thuyền khác ở ngoài xa, Kim Phi chỉ có thể đi thuyền nhỏ đến chiếc thuyền đó lấy nguyên liệu.

Đó là một chiếc thuyền chở hàng, chở những nguyên liệu cần dùng mà Kim Phi đã chuẩn bị để đến biển.

Từ nguyên liệu đến thịt muối, trái cây đều có đủ.

Quản sự ở trên thuyền nhìn thấy Kim Phi lên thuyền, hơi lo lắng hỏi: “Kim tiên sinh, sao ngài lại đến đây vậy?”

“Ta cần một ít vải chống cháy nên đến đây lấy một ít.”

Kim Phi không để ý sự kỳ lạ của quản sự, đi thẳng về phía kho hàng.

Quản sự há miệng muống cản Kim Phi lại, nhưng không tìm được lý do để cản trở.

Chỉ có thể ho khan vài tiếng, đồng thời nhanh chóng đuổi kịp Kim Phi, lớn tiếng nói: “Kim tiên sinh, ngài vừa nói gì vậy?”

“Ngươi nói lớn như vậy làm cái gì?”

Kim Phi xoa lỗ tai, đẩy cửa kho hàng ra.

Sau đó, cảnh tượng đập vào mắt y đầu tiên là Đường Tiểu Bắc đang một tay cầm lưới, một tay mở cửa sổ.

“Tiểu Bắc, tại sao muội lại ở đây?”

Kim Phi sửng sốt.

Đồng thời cũng hiểu tại sao vừa rồi quản sự lại nói chuyện lớn tiếng như vậy.

Có lẽ là đang báo tin cho Đường Tiểu Bắc đây.

“Tướng… Tướng quân…”

Một chân Đường Tiểu bắc đã bước ra ngoài cửa sổ.

Nhưng thấy Kim Phi vào phòng, đành cười mỉa thu về.

Đồng thời còn giấu túi lưới đựng cây mía, quả mít ra phía sau.

Đại Khang không có kho lạnh, trái cây có thể giữ tới mùa đông rất ít.

Cây mía và vỏ quýt đều dày, trước khi rời đi Kim Phi dã cho người chuẩn bị một ít.

“Tướng quân, sao chàng lại tới đây?”

Đường Tiểu Bắc thấy không chạy thoát được, đành mỉm cười tiến lên.

“Muội đừng quan tâm ta tới làm gì, muội nói với ta trước, tại sao muội ở đây?”

“Ta tới lấy quả quýt!”

Đường Tiểu Bắc lấy một quả quýt trong túi lưới ra, lấy lòng đưa cho Kim Phi: “Tướng công, chàng nếm thử, sọt quýt này ăn ngon lắm!”

Kim Phi không nhận, duỗi tay kéo lỗ tai Đường Tiểu Bắc: “Ta hỏi cái này à?”


“Tướng công, đau! Ta sai rồi, mau buông tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK