“Hồng công tử, thời đại luôn tiến bộ mà.”
Kim Phi nói: “Loại thuyền lầu này cũng chỉ là một sản phẩm quá độ, sẽ bị đào thải rất nhanh thôi.”
“Tiên sinh đã thiết kế thêm thuyền mới rồi ư?”
Hồng Đào Bình vừa nghe Kim Phi nói như vậy, lập tức quên sạch những thứ khác, chăm chú nhìn Kim Phi, mặt đầy chờ mong.
Từ lần đầu tiên Kim Phi đến xưởng đóng thuyền, Hồng Đào Bình đã có cảm giác thế giới xung quanh anh ta bị đảo lộn.
Kim Phi thiết kế ra rất nhiều thuyền bè, có rất nhiều loại lúc trước Hồng Đào Bình còn không dám thực hiện, thậm chí anh ta còn cảm thấy đây là chuyện viển vông.
Ví dụ như thuyền hơi nước.
Nếu như lúc trước có người nói với anh ta, chỉ cần đốt củi là có thể điều khiển thuyền bè ngược dòng, có đánh chết Hồng Đào Bình cũng không tin.
Cho đến khi anh ta tận mắt chứng kiến, Hồng Đào Bình bỗng có cảm giác như đang mơ vậy.
Chỉ dựa vào một chiếc máy hơi nước, là có thể di chuyển được con thuyền Trấn Viễn số hai lớn như vậy, tàu còn trở đầy ắp hàng hóa.
Ca-nô được điều khiển bằng đầu máy hơi nước, tốc độ còn nhanh hơn ngựa chiến, hơi nữa còn không biết mệt mỏi.
Đây đều là những điều mà trước kia Hồng Đào Bình không dám nghĩ tới.
Cho dù bây giờ Kim Phi nói với anh ta, thuyền còn có thể bay lên trời, anh ta cũng sẽ tin.
Không, dưới con mắt của Hồng Đào Bình, Kim Phi đã khiến thuyền bay lên trời rồi.
Chính là phi thuyền đấy còn gì?
“Quả thực ta đã thiết kế xong thuyền mới.” Kim Phi lại lật ra một xấp bản vẽ đưa cho Hồng Đào Bình xem: “Đây cũng là lý do thứ hai ta đến tìm công tử.”
Hồng Đào Bình vội vàng nhận lấy bản vẽ, cẩn thận quan sát.
Anh ta quan sát khoảng mười mấy phút, sau đó Hồng Đào Bình mới thả bản vẽ xuống, nghi ngờ hỏi: “Tiên sinh, hình như chiếc thuyền này không khác lắm so với tàu biển mà ngài thiết kế thúc trước.”
Lúc trước Kim Phi có thiết kế một con tàu biển, bỏ đi nhà lầu trên khoang thuyền, cả thuyền càng bằng phẳng hơn, như vậy khi gặp sóng lớn ngoài biển, sẽ dễ lèo lái hơn.
Bản vẽ vừa nãy Kim Phi đưa cho Hồng Đào Bình, về cơ bản bề ngoài của con thuyền không khác gì so với con tàu biển kia lắm, mặc dù kết cấu bên trong có thay đổi, nhưng cũng không thay đổi quá nhiều về tổng thể.
“Phải, không khác lắm so với lúc trước. Điểm khác biệt lớn nhất chính là ta chuẩn bị dùng thép để chế tạo thuyền.” Kim Phi thản nhiên nói.
“Cái gì?” Hồng Đào Bình bật dậy: “Toàn bộ đều được chế tạo bằng thép ư?”
“Ta có dự định như vậy.” Kim Phi gật đầu.
“Tiên sinh, ngài biết nếu dùng thép để chế tạo thuyền, phải cần bao nhiêu gang thép không?” Hồng Đào Bình hỏi: “Chưa nói đến chuyện có thể chế tạo được hay không, ngài định lấy đâu ra nhiều sắt thép như vậy?”
“Chuyện này ngươi có thể yên tâm, nếu ta đã đưa ra ý tưởng này, đương nhiên sẽ có cách tìm đủ thép!” Kim Phi tự tin nói.
Kim Phi đã muốn chế tạo thuyền bọc thép từ lâu rồi, nhưng chế tạo thuyền bọc thép cần quá nhiều sắt thép, dựa vào năng lực khai thác trước đây của Đại Khang, dự án đóng thuyền khổng lồ như vậy quả thực là quá sức với tình hình lúc bấy giờ.
Hơn nữa thép tốt thì dùng làm lưỡi đao, năng lực sản xuất thép có hạn, chỉ có thể dùng sắt thép chế tạo dụng cụ cấy cày và vũ khí áo giáp, bảo dùng để đóng thuyền quả thực có hơi xa xỉ.
Kim Phi hiểu rõ vô cùng tầm quan trọng của sắt thép, sau khi lên nắm quyền, y cực kỳ xem trọng chuyện này, không chỉ nỗ lực cải tiến kỹ thuật rèn thép, mà y còn đặc biệt thành lập một đội khai thác mỏ, tìm các mỏ khoáng sản ở Xuyên Thục và đất Tần.
Năm ngoái đội khai thác mỏ còn tìm được một mỏ sắt khá dễ khai thác ở Xuyên Thục.
Cộng với việc sử dụng dòng dọc kéo tay và đường sắt, đã khiến độ khó giảm xuống một phần, sản lượng khai thác cũng tăng lên rõ rệt.
Quan trọng hơn là, xưởng luyện thép mới xây dựng đã làm việc theo kỹ thuật luyện thép và lưu trình do Kim Phi vạch ra, sản lượng sắt thép tăng lên cực nhanh.
Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất số một.
Đến nay chỉ tính riêng sản lượng sắt thép của xưởng sắt thép Kim Xuyên thôi, cũng đã cao gấp mấy lần so với tổng số lượng sắt theo ở tất cả các phân xưởng trong Đại Khang cộng lại.
Vì vậy Kim Phi mới nảy ra suy nghĩ sản xuất thuyền bọc thép.
“Tiên sinh, cho dù ngài có thể kiếm được nhiều sắt thép như vậy, nhưng dùng hết để đóng thuyền, chắc chắn sẽ rất nặng, thuyền sẽ không bị chìm ư?” Hồng Đào Bình hỏi
“Ngươi cầm một chiếc nồi thép thả vào trong nước, ngươi thấy nó có chìm không?” Kim Phi hỏi ngược lại.
“Tiên sinh, thuyền thép và nồi thép sao có thể giống nhau?” Hồng Đào Bình dở khóc dở cười nói: “Nồi thép sao dày bằng thuyền thép được?”
“Sao lại không giống nhau?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Nồi thép lớn đến đâu, thuyền thép lại lớn đến mức nào? Nếu như ngươi phóng đại nồi thép bằng kích thước của thuyền thép, ngươi nói xem nó sẽ dày bao nhiêu?”
Hồng Đào Bình bị hỏi, anh ta sửng sốt một lát, sau đó gật đầu nói: “Cũng phải, nhưng không cần thiết lắm nhỉ? Dùng thép đóng thuyền không chỉ lãng phí sắt thép, mà thuyền lại còn bị nặng, dùng gỗ đóng thuyền không phải tốt hơn sao? Không chỉ tiết kiệm, mà thuyền còn nhẹ hơn.
Nếu tiên sinh cảm thấy thuyền gỗ không chắc chắn, vậy ta bọc thêm một lớp thép ở mặt ngoài thuyền không phải là được rồi ư?”
“Ta tạo ra thuyền bọc thép, là vì phải ra khơi xa.”
Kim Phi nói: “Hồng công tử hẳn là biết sóng ngoài biển lớn đến mức nào, thuyền gỗ bình thường không thể chịu nổi sức sóng, chỉ có thuyền bọc thép lớn hơn mới có thể chịu nổi sức gió ở bên kia bờ xa hàng nghìn hải lý!”
“Thì ra là như vậy!” Hồng Đào Bình bừng tỉnh.
Anh ta sống ở biển từ nhỏ, nhà lại có nghề đóng thuyền, anh ta hiểu rất rõ, sóng ngoài biển lớn đến mức nào.
Khi còn bé anh ta đã gặp bão một lần, sóng biển có khi còn cao tầm mấy trượng, không biết đã nhấn chìm bao nhiêu con thuyền lớn, ngay cả xưởng đóng thuyền của nhà họ Hồng cũng gần như bị sóng biển san bằng!
Vùng duyên hải còn như vậy, ra đến giữa biển, nhất định sóng sẽ mạnh hơn, thật sự thuyền gỗ sẽ không gánh chịu được.
“Tiên sinh, thứ cho ta nói thẳng, đi xa không chỉ cần có thuyền, còn cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ khác, bây giờ tốt nhất nên bàn bạc kỹ hơn, bây giờ ngài chỉ chế tạo thuyền bọc thép, có phải là hơi gấp hay không?” Hồng Đào Bình lại hỏi.
“Ta biết đi xa cần phải chuẩn bị rất nhiều đồ, nhưng thật sự không thể chờ thêm được nữa.”
Kim Phi giải thích: “Dạo này thời tiết càng ngày càng cực đoan, Giang Nam cũng loạn, rất có thể mấy năm sau, sẽ giảm sản xuất lương thực với quy mô lớn!
Nếu chờ đến lúc đó mới đóng thuyền, sau đó phái người đi đường xa, vậy thì quá muộn, thật ra cho dù bây giờ phái người xuất phát, cũng đã hơi chậm trễ rồi!”
Hồng Đào Bình nghe vậy không khỏi lặng im.
Vị trí quyết định suy nghĩ của mình, Hồng Đào Bình phụ trách xưởng đóng thuyền, cho nên việc mà anh ta suy nghĩ đến chính là chuyện trong xưởng.
Nhưng hiện nay Kim Phi đã nắm trong tay cả Xuyên Thục và một phần lớn đất Tần, hơn nữa Trung Nguyên và Giang Nam đang ở thế bắt buộc, cho nên y cần phải suy xét đến vận mệnh của người dân trong thiên hạ.
Xưởng đóng thuyền cũng coi là được đặt ở Giang Nam, Hồng Đào Bình không quan tâm lắm đến tình hình chính trị đương thời, nhưng anh ta cũng biết Giang Nam đang rất loạn.
Bởi vì càng ngày càng có nhiều người tới xưởng đóng thuyền ăn xin và tìm việc, rất nhiều người dân đều nói họ không cần tiền công, chỉ cần xưởng thuyền cung cấp cơm cho họ, họ sẽ lao động miễn phí cho xưởng đóng thuyền.
“Tiên sinh, ta biết ngài có nỗi khổ tâm.” Hồng Đào Bình ngẩng đầu hỏi: “Ngài cần ta làm những gì?”
“Bên phía xưởng thép đã bắt đầu sản xuất thuyền bọc thép rồi, cần sử dụng tấm tôn. Ta cần ngươi mau chóng chế tạo ra một tốp thuyền lầu, chờ đến khi vật liệu của thuyền bọc sắc đưa tới, ta hy vọng đã sản xuất xong thuyền lầu, lúc đó có thể lập tức lắp ráp thuyền bọc thép!” Kim Phi nói.
“Tiên sinh yên tâm, cho dù ta mất ăn mất ngủ, cũng sẽ hoàn thành nhiệm vụ này!” Hồng Đào Bình vỗ ngực bảo đảm.