Phía Đông Man thật vất vả mới dùng xác chết để san bằng tường thành, kết quả những xác chết đó lại bị trộm đi, bọn họ không những phải chất thành núi xác thêm một lần nữa, mà những xác chết đó còn bị nhân viên hộ tống dùng máy bắn đá bắn về, gây ra thiệt hại rất lớn cho phía Đông Man.
Vì để tránh cho tình huống này lại xuất hiện thêm lần nữa, vua Đông Man không đình chiến hoàn toàn, mà là tập hợp các thủ lĩnh của các bộ lạc lại, để cho bọn họ rút thăm, chọn ra một bộ lạc để tiếp tục chiến đấu.
Những bộ lạc không được chọn đều cực kỳ vui mừng, thủ lĩnh của bộ lạc bị chọn thì mặt tái nhợt như màu vàng đất.
Hắn hiểu rõ, bộ lạc của hắn xong đời rồi.
Nhưng hắn cũng không dám chống cự lại mệnh lệnh, vì nếu không chống lệnh thì những đứa bé dưới mười hai tuổi trong bộ lạc còn có thể sống sót, một khi chống lệnh, toàn bộ bộ lạc sẽ bị vua Đông Man giết sạch!
Các thủ lĩnh của bộ lạc khác cũng tuyệt đối không giúp hắn ta.
May mắn là vua Đông Man không yêu cầu bọn họ tấn công vào thành, mà là yêu cầu họ tập kích quấy rối, chỉ cần không cho nhân viên hộ tống với binh lính nữ xuống dưới trộm xác là được.
Hơn nữa vua Đông Man còn đảm bảo rằng chỉ cần bọn họ làm được điều này thì lúc tấn công vào thành sau đó, bộ lạc của bọn họ có thể xếp ở phía sau các bộ lạc khác.
Thủ lĩnh bộ lạc vốn còn đang cực kỳ chán nản, nghe thấy vua Đông Man nói như vậy thì lập tức hớn hở đứng lên.
Việc tập kích quấy rối đơn giản và an toàn hơn nhiều so với tấn công vào thành!
Vì vậy thủ lĩnh vui vẻ mang theo bộ lạc của mình đi ra tiền tuyến.
Vua Đông Man sợ liên quân Tấn Man bên kia không biết chuyện này, nên đã đặc biệt phái người đi đưa thư cho Phùng Thế Tài bằng đường thủy, yêu cầu bọn họ cũng phái người tập kích quấy rối.
Mặc dù Phùng Thế Tài cực kỳ khó chịu với việc vua Đông Man ra lệnh cho mình, nhưng vẫn chấp nhận đề nghị này, phái một đội binh phủ đi tập kích quấy rối.
Thật ra Lưu Thiết nhận thấy được quân địch đã ngừng tấn công, đúng là định ban đêm phái người đi trộm xác lần nữa.
Để đề phòng lúc trộm xác bị quân địch phục kích, Lưu Thiết cũng phái ra một đội trinh sát đi xuống canh gác trước giống như lần trước.
Kết quả là, trinh sát mới vừa đi đến phía sau dãy núi xác đã chạm trán với trinh sát của người Đông Man.
Đối phương người đông thế mạnh, trinh sát mà Lưu Thiết phái ra ngay cả chạy trốn cũng không làm được, chỉ kịp bắn một mũi tên lệnh lên thì đã bị quân địch vây đánh mà chết.
Mũi tên lệnh này khiến cho Lưu Thiết biết là có quân địch phục kích, cũng không dám phái người đi xuống trộm xác nữa.
Lưu Thiết ra lệnh cho nhân viên hộ tống ca ngày đi xuống nghỉ ngơi, để cho nhân viên hộ tống ca đêm chia ra làm hai đội, một đội canh gác như bình thường, còn một đội khác thì tiếp tục đi phá hủy lầu thành Ung và chất đống mũi tên ở một bên khác của tường thành để ngày mai chuẩn bị chiến đấu.
Tới nửa đêm, Lưu Thiết lại gọi nhân viên hộ tống ca ngày dậu, để thay ca cho nhân viên hộ tống ca đêm đi nghỉ ngơi.
Nhân viên hộ tống không đi trộm xác nữa, bộ lạc của Đông Man cũng nhàn rỗi hơn, hai bên không hẹn mà cùng dừng lại.
Nhân viên hộ tống và binh lính nữ liên tục chiến đấu nhiều ngày cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, liên quân Tấn Man dẫn đầu phát động cuộc tấn công tường thành phía nam.
Thành Du Quan trải qua một đêm yên lặng lại lần nữa vang lên những tiếng hò hét rung trời!
Ngày này, đợt tấn công của quân địch còn mạnh hơn so với hôm trước.
Chẳng mấy chốc, tường thành phía nam cuối cùng đã có một nơi bị xác của quân địch san bằng.
Người dân bị đói đến đỏ mắt và binh phủ điên cuồng đổ xô lên tường thành.
Nhưng quân Bắc Phạt không những không ngăn cản, ngược lại còn lui về phía sau hàng chục mét, trong tay cầm khiên chặn đường, tạo điều kiện cho càng nhiều người của liên quân Tấn Man xông lên trên.
Chờ đến khi quân địch xông lên lấp đầy tường thành dài hơn mười mét, năm sáu binh lính nữ đồng thời ném bom chớp sáng trong tay ra.
Mấy đường ánh sáng chói mắt lóe lên rồi biến mất, gần như tất cả liên quân Tấn Man đứng trong phạm vi hơn mười mét này đều bị ánh chớp này làm mù.