Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng không nhiều gạo đến mức có thể cắm đũa vào mà không bị đổ, nhưng gạo ít nhất cũng chiếm một nửa, bình thường người phụ nữ nấu cháo ở nhà cũng gần như vậy.

"Bố nó ơi, tiêu cục Trấn Viễn này khá hào phóng. Cháo đặc quá!", người phụ nữ ngạc nhiên gọi đứa con dậy: "Cẩu Đản Nhị Nữu, dậy ăn cháo đi!"

Ở thời phong kiến, khi có đồ ăn thì phải để người đàn ông trong nhà ăn trước, ngoài lý do trọng nam khinh nữ ra, còn là vì đàn ông là trụ cột của gia đình, chỉ sau khi ăn uống thì họ mới có sức đi làm và kiếm tiền nuôi vợ con.

Hai đứa trẻ trên giường từ nãy đã háo hức nhìn bát sứ, nhưng vừa rồi lại không dám tiến lên. Lúc này nghe được lời mẹ nói, chúng nhanh chóng xuống khỏi giường.

Người phụ nữ đưa chiếc bát sứ vào miệng con gái và nhắc nhở: “Mỗi người chỉ uống hai ngụm thôi, để lại cho bố con, bố con phải ra ngoài tìm việc làm!”

"Không cần, cứ để Cẩu Đản và Nhị Nữu chia nhau", người đàn ông nói tiếp: "Người của tiêu cục Trấn Viễn nói rằng bất cứ ai có thẻ nhận dạng đều có thể nhận cháo. Đưa thẻ nhận dạng cho ta, ta sẽ xếp hàng đi lấy suất mới!"

“Như ta cũng lấy được à?”, người phụ nữ càng ngạc nhiên hơn.

"Họ nói có thể lấy, nhưng thẻ nhận dạng của người lớn có thể lấy một muôi lớn, còn thẻ nhận dạng của trẻ con chỉ được lấy nửa muôi!", người đàn ông nói: "Đưa cho tôi cái chậu đựng canh".

Theo lượng cháo vừa múc ra thì một chiếc bát sứ nhỏ có thể không đựng vừa nên cần một chiếc chậu nhỏ để đựng.

“Ba người chúng ta cộng lại có thể lấy hai thìa, đủ ăn!”, người phụ nữ nhanh chóng lấy một chiếc chậu sứ đưa cho người đàn ông: “Tiêu cục Trấn Viễn này quá tốt phải không?”

"Hiện giờ làm gì có người tốt. Cũng có thể họ đang mưu tính gì đó".

“Mặc kệ bọn họ có mưu tính gì, trước tiên hãy mang cháo về cho bọn trẻ ăn no rồi mới nói chuyện khác!”. Người phụ nữ nói: “Ông cũng thấy bọn họ giết binh phủ hai ngày trước. Rất tàn nhẫn! Cho dù họ không cho cháo hay thực sự muốn ức hiếp chúng ta thì chúng ta cũng không thể làm gì được!"

"Bà nói cũng có lý!", người đàn ông thở dài, lấy thẻ nhận dạng của vợ con rồi rời đi.

"Mẹ, mẹ cũng uống đi!"

Sau khi con trai uống hai ngụm liền bưng bát cháo đến trước mặt mẹ.

Người phụ nữ cũng đã đói bụng mấy ngày, khi biết mình còn có thể nhận thêm cháo, liền uống mấy ngụm.

Cháo nóng giống như chiếc áo khoác của người nghèo, uống mấy ngụm cháo nóng, ba mẹ con liền cảm thấy cơ thể mình ấm lên.

Ba mẹ con uống vội bát cháo.

Khi người đàn ông đi lĩnh bát cháo đầu tiên, chỉ một lát là đã quay lại, nhưng khi ra ngoài lần thứ hai, ba mẹ con ở nhà đợi nửa tiếng, người đàn ông vẫn chưa quay lại.

Người phụ nữ không thể ngồi yên nên bảo hai đứa trẻ lên giường nằm, còn mình khoác chiếc áo choàng duy nhất còn lại trong nhà rồi chuẩn bị ra ngoài tìm chồng mình.

Nhưng chị ta vừa mở cửa đã thấy chồng mình bưng chậu cháo đi về.

"Sao lâu như vậy mới trở về?", người phụ nữ lo lắng hỏi.

"Chuyến đầu tiên không có nhiều người, nhưng chuyến thứ hai lại có nhiều người hơn. Dòng người xếp hàng kéo dài từ cổng chợ đến tiệm vải nhà họ Chu", người đàn ông giải thích: "Nhưng người của tiêu cục Trấn Viễn nói rằng buổi chiều sẽ làm thêm một số lều cháo, sẽ không phải xếp hàng chờ lâu như vậy!

“Buổi chiều còn phát cháo à?”, người phụ nữ ngạc nhiên hỏi.

Chị ta đang nghĩ đến việc để dành một nửa số cháo trong chậu để ăn qua đêm, không ngờ buổi chiều vẫn có thể lấy được.

“Ý của họ chính là như vậy”, người đàn ông nói: “Ta vừa thấy họ đang dựng lều, có vẻ như họ sẽ phát cháo trong một thời gian”.

“Bố nó ơi, ông có biết tiêu cục Trấn Viễn này làm nghề gì không?” người phụ nữ tò mò hỏi: “Sao trước đây chúng ta chưa từng nghe nói đến?”

“Từ giọng nói của họ, có vẻ như họ không phải người huyện Phong Lăng”, người đàn ông lắc đầu: “Trước đây ở huyện chúng ta cũng có một tiêu cục. Hai năm trước họ vận chuyển chuyến hàng qua kênh Dã Miêu liền bị thổ phỉ mai phục giết chết. Từ đó trở đi ở đây không còn tiêu cục nữa, ta cũng chưa từng nghe nói đến tiêu cục Trấn Viễn này”.

"Nhìn dáng vẻ của bọn họ, khác hẳn với những đoàn hộ tống khác, không biết bọn họ muốn làm gì?" người phụ nữ múc một bát cháo từ chậu gốm đưa cho chồng.


"Bọn họ làm gì không quan trọng, bọn họ chịu cho cháo thì chúng ta đi lấy. Nếu bọn họ làm chuyện xấu, chúng ta cũng không quản được, cứ sống được ngày nào hay ngày đấy đi!" người đàn ông thở dài, cầm bát cháo do người phụ nữ đưa rồi bắt đầu uống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK