Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Làm cho khoang động cơ tăng động lực”.

Kim Phi nói với phía sau, một cận vệ ở đằng sau rút lá cờ truyền lệnh ở thắt lưng ra rồi vung lên.

Người canh gác trên boong tàu nhìn thấy thì lập tức vẫy cờ báo tin cho khoang tàu.

Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt rõ là tăng lên không ít.

Kim Phi nhìn ra bên ngoài một lúc, không thấy có gì bất thường, lại nhanh chóng chạy về đuôi tàu, ra hiệu cho mấy người Thiết Chùy đừng di chuyển, sau đó tự mình nằm xuống trên bộ vòng bi.

Vì điều kiện cơ bản quá lạc hậu nên Kim Phi không thể sản xuất vòng bi quá tiên tiến, trong các hệ thống truyền thống, vòng bi là mắt xích dễ gặp sự cố nhất.

Điều Kim Phi lo lắng là vòng bi bị hỏng.

Nằm trên vòng bi nghe kỹ mấy lúc, xác nhận không có tiếng động khác thường, lúc này Kim Phi mới yên tâm, bảo Thiết Chùy đến khoang động cơ truyền lời.

Mấy phút sau, tốc độ xoay của chân vịt bắt đầu chậm lại, sau đó chậm rãi dừng lại.

Sau đó, Kim Phi lại cẩn thận kiểm tra bên trong và bên ngoài nhiều lần với Hồng Đào Bình đã thay đồ xong rồi quay lại, để xác nhận tất cả mọi nơi không có vấn đề gì, sau đó mới ra khỏi khoang tàu.

Lên đến trên boong tàu, Hồng Đào Bình hỏi: “Tiên sinh, có thể sử dụng rồi sao?”

Vẻ mặt vừa mong đợi, vừa lo lắng.

Suy cho cùng con thuyền dưới chân anh ta là thuyền bọc thép đầu tiên ở thế giới này, mặc dù Hồng Đào Bình đã kiểm tra bản vẽ rất nhiều lần, còn làm một mô hình nhỏ theo bản vẽ để xác nhận thân tàu không có vấn đề gì, nhưng anh ta vẫn khá lo lắng.

“Đã đủ điều kiện đưa vào sử dụng, có thể chuẩn bị xuống nước rồi”, Kim Phi gật đầu.

Thực hành là tiêu chí tốt nhất để kiểm tra, còn những thứ khác đều vô ích.

Là con la hay là ngựa thì phải dắt đi mới biết được.

“Vậy tiên sinh định bao giờ mới cho xuống nước để kiểm tra?”

“Càng sớm càng tốt”, Kim Phi nói: “Ta đi thủy quân xem thử, ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng, chờ thủy thủ thủy quân vào vị trí, mau chóng xuống nước. Nếu đưa vào sử dụng không có vấn đề gì thì mau chóng bắt đầu kế hoạch hành trình dài”.

“Vâng!”, Hồng Đào Bình cũng biết Kim Phi vẫn luôn đợi chuyến ra khơi, nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Xưởng đóng thuyền số 1 đảm bảo sẽ không cản trở tiên sinh”.

“Được”.

Kim Phi vỗ vai Hồng Đào Bình, dẫn mấy người Thiết Chùy rời khỏi xưởng đóng thuyền.

Lúc này đã là gần tối, vừa bước ra khỏi xưởng đóng thuyền, Kim Phi gặp được Nhuận Nương đến gọi mình ăn cơm.

Nhưng Kim Phi không về, y hỏi thăm tình hình của Bắc Thiên Tầm, dặn mấy người Nhuận Nương ăn cơm trước, sau đó dẫn mấy người Thiết Chùy đi thẳng đến doanh trại thủy quân.

Doanh trại ban đầu của thủy quân nằm ở cửa sông Trường Giang, nhưng bây giờ vì Kim Phi ở trấn Ngư Khê nên Trịnh Trì Viễn dẫn chủ lực của thủy quân đã lâu không về doanh trại trước đó rồi, vẫn luôn hoạt động trong phạm vi trấn Ngư Khê, gần như xem trấn Ngư Khê thành doanh trại mới.

Lúc Kim Phi đến, Trịnh Trì Viễn đang chuẩn bị ăn cơm, biết Kim Phi đến, anh ta bỏ bát cơm xuống chạy ra đón.

Gặp nhau rồi, Kim Phi không đợi Trịnh Trì Viễn lên tiếng chào đã hỏi thẳng: “Lão Trịnh, thuyền bọc thép đã hoàn thành, chuẩn bị cho xuống nước, việc huấn luyện thủy thủ của ngài thế nào?”

“Thuyền bọc thép có thể cho xuống nước sớm thế sao?”, Trịnh Trì Viễn sửng sốt, sau đó nói: “Chỉ cần cho thuyền bọc thép xuống nước, thủy thủ đều có thể vào vị trí bất cứ lúc nào”.

“Chắc chắn không?”, Kim Phi nói: “Ra khơi không phải trò đùa, tuyệt đối không thể vì gấp gáp mà sơ suất, qua loa”.

Không ai hiểu rõ nguy hiểm của chuyến đi này hơn Kim Phi, mặc dù y rất mong đợi nhanh chóng ra khơi, nhưng vì an toàn của các thủy thủ, y sẵn sàng chờ thêm vài ngày nữa.

“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không đùa giỡn với mạng sống của các huynh đệ mình”, Trịnh Trì Viễn nói: “Thật ra các huynh đệ đã hoàn thành khóa huấn luyện cơ bản từ lâu, hiện đang tiến hành huấn luyện chuyên sâu”.

“Vậy thì tốt”, lúc này Kim Phi mới gật đầu: “Lát nữa ngài đi thông báo cho các huynh đệ rằng hôm nay sẽ cho họ nghỉ phép, ai nên về nhà đoàn tụ thì về, sáng sớm mai về doanh trại chuẩn bị lên thuyền”.

“Vâng!”, Trịnh Trì Viễn đứng thẳng lưng, chào Kim Phi theo kiểu quân đội.

“À phải rồi, vẫn chưa có tin tức gì về đoàn thuyền đi Đông Dương sao?”, Kim Phi hỏi.

Lúc đầu mấy người Thủy Oa cưỡi chiến hạm đến Đông Dương truy đuổi cướp biển, lẽ ra họ phải quay trở lại từ lâu, nhưng lâu như vậy rồi mà họ vẫn chưa quay lại.

“Tạm thời vẫn chưa có tin tức gì”, Trịnh Trì Viễn lo lắng lắc đầu.

Để tuyển chọn thủy thủ, một nhóm người xuất sắc đã được điều động từ thủy quân để truy đuổi đoàn thuyền của cướp biển, có thể nói là nhóm người ưu tú nhất dưới trướng của Trịnh Trì Viễn, nếu xảy ra chuyện gì ở Đông Dương thì sẽ là một cú sốc cho toàn bộ thủy quân.

“Đợt thuyền lầu thứ hai sắp xong, đợi sau khi làm xong, ta sẽ điều động thêm hai chiếc thuyền nữa cho ngài, lại nhóm thành một đoàn tàu, dẫn thêm vài người nữa đi tìm”, Kim Phi cũng hơi lo lắng.

“Cảm ơn tiên sinh”, Trịnh Trì Viễn vội gật đầu.

Thật ra anh ta đã muốn phái người đến Đông Dương tiếp ứng cho đón đoàn tàu số hiệu Kim Xuyên, nhưng bây giờ trấn Ngư Khê quá bận, chỉ riêng thuyền lầu vận chuyển rong biển và cá cũng đủ bận rồi, thực sự không thể điều động thêm thuyền lầu mới đi tiếp ứng.

Trịnh Trì Viễn cũng không nhắc đến chuyện này.

Bây giờ Kim Phi chủ động đưa cho anh ta thuyền lầu mới, dĩ nhiên Trịnh Trì Viễn rất vui.

Sau khi tiễn Kim Phi đi, Trịnh Trì Viễn lập tức chạy tới doanh trại thủy thủ để truyền lại lệnh của Kim Phi cho các thủy thủ đang huấn luyện.

“Ta nói lại lần nữa, hành trình ra khơi đường dài cực kỳ nguy hiểm, nếu ai sợ thì có thể xin rút lui ngay bây giờ”.

Trịnh Trì Viễn giơ loa lên nói: “Đây là cơ hội cuối cùng, bây giờ ai không rút lui, đến lúc lên thuyền thì đừng làm loạn”.

“Chỉ có kẻ hèn nhát mới bỏ cuộc lúc này”.

“Không rút lui”.

“Tướng quân, đừng suy nghĩ nữa”.

Các thủy thủ lần lượt đáp, không ai muốn rút lui.

“Nếu đã thế, vậy thì các ngươi phải nhớ lựa chọn của mình, đến lúc lên thuyền thì đừng hối hận, đừng làm loạn”.

Trịnh Trì Viễn hét lên: “Hôm nay ta cho bạn nghỉ phép, ai nên về đoàn tụ với gia đình thì quay lại đoàn tụ với gia đình, lần sau gặp lại không biết là khi nào đấy”.

Nói rồi Trịnh Trì Viễn cầm loa rời đi.

Các thủy thủ cũng giải tán, cùng nhau rời khỏi sân huấn luyện.

“Cuối cùng cũng làm xong thuyền bọc thép, nếu còn huấn luyện nữa chắc ta ói mất”.

“Đúng thế, cuối cùng cũng có thể ra khơi rồi”.

“Không biết đại lục mới xa xôi kia có loại hạt giống chất lượng cao có thể sản xuất hàng ngàn kilogam mỗi mẫu giống như Quốc sư đại nhân nói không”.

“Tiên sinh nói có thì chắc chắn có”.

“Nếu chúng ta đem hạt giống tốt về thật thì lợi hại lắm đấy”.

“Đừng có mà mơ mộng vội, Quốc sư đại nhân đã nói chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, ngươi còn mạng trở về đi rồi hẵng nói chuyện khác”.

“Quốc sư đại nhân từng nói, đi đến đại lục mới tìm hạt giống siêu phẩm lần này là một chiến dịch vĩ đại, đánh thắng thì chúng ta đều là anh hùng, thua thì cũng đều là liệt sĩ vinh quang”.

“Đúng thế, sợ gì chứ! Lão Lai, nếu ngươi sợ thì giờ có thể đi tìm tướng quân để xin rút lui vẫn chưa muộn đâu”.

“Cái quái gì thế, ông đây đã đi đánh với cướp biển từ năm mười bảy tuổi, có bao giờ ta sợ đâu? Ta chỉ đang nhắc nhở các ngươi không nên sơ suất mà thôi”.

“Không cần ngươi nhắc, ông đây cũng sẽ không sơ suất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK