Kim Phi vui mừng khi thấy cô nương kia có phản ứng, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh, nhẹ nhàng lặp lại nói: "Ta nói, ta đã giết Tiết Hành Lư!"
"Ngươi đừng gạt ta, nếu không ta sẽ giết ngươi!"
Cô nương đứng dậy từ dưới đất, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Phi, giống như là một con mãng xà đang muốn ăn thịt người.
Lạnh lùng mà tàn nhẫn.
“Tại sao ta phải lừa ngươi?” Kim Phi chỉ chỉ vào đám người Đại Lưu: "Đúng vậy, Tiết Hành Lư bị tiên sinh nhà ta đánh ba mươi gậy, sống sờ sờ mà bị đánh chết rồi!
Đại Lưu vội vàng nói: “Nếu ngươi không tin thì đi ra ngoài với ta, ta sẽ đào xác lên cho ngươi xem!”
"Không cần!”
Cô nương lắc lắc đầu, nhìn Kim Phi một cái thật sâu, sau đó lại quay lại đống cỏ khô khoanh chân ngồi xuống.
Tiết Hành Lư không phải là nhân vật nhỏ, nếu đối phương nói chắc nịch đã giết hắn thì cô ấy tin chắc đã giết rồi.
“Này, con người ngươi sao lại thế này?”
Đại Lưu nhìn thái độ đối phương thì không vui lắm: “Tiên sinh nhà ta báo thù giúp ngươi, ít nhất ngươi cũng phải nói lời cảm tạ chứ?”
“Hắn vì ta mới giết Tiết Hành Lư sao?”
Cô nương ngước lên, bình tĩnh hỏi.
“Hắn vì ta, mới giết Tiết Hành Lư à?”
Âm thanh của cô nương, quanh quẩn trong tù giam.
Kim Phi nghe vậy, biết việc hôm nay có khả năng khó làm.
Cô nương này còn bình tĩnh hơn tưởng tượng của y.
Nhưng y cũng không vì thế mà gạt người ta, lắc đầu nói: “Không phải, ta giết Tiết Hành Lư, là vì hắn muốn đoạt ngựa chiến trong tay ta, ta lấy cớ hắn đột nhập vào doanh trại, nhân cơ hội đánh chết hắn!”
“Sau đó ngươi biết ân oán của Tiết Hành Lư với ta ở chỗ nào đó, cho nên tới đại lao, muốn đưa ta ra ngoài, bán mạng cho ngươi, đúng không?” Cô nương nói.
“Không đến mức bán mạng, nhưng ta thật sự cảm thấy ngươi là người tài, hơn nữa ta cũng cảm động vì lòng trung thành của ngươi.”
Kim Phi nói: “Nhà chủ sắp sụp đổ, nhưng ngươi vẫn bằng lòng liều thân nguy hiểm báo thù vì chủ cũ, nghĩa sĩ như vậy cũng không thấy nhiều.
Cô nương không nói tiếp, chỉ nhìn Kim Phi cười nhạt.
“Được rồi, ta thừa nhận, ta muốn cứu ngươi ra ngoài, sau đó mời ngươi làm hộ vệ cho ta.”
Kim Phi nói: “Ta làm như vậy, cũng không có gì xấu cho ngươi nhỉ?”
“Coi như ngươi cũng nói thật.”
Cô nương nói: “Nếu ngươi đã nói thật, ta đây cũng nói thật. Tiểu thư chết rồi, đời này ta sẽ không bảo vệ cho kẻ nào nữa, ngươi hãy bỏ suy nghĩ này, trở về đi!”
“Này, cái người này sao lại không biết tốt xấu như vậy chứ?”
Đại Lưu sốt ruột: “Thêm mấy ngày nữa, ngươi sẽ bị chém đầu đấy!”
Cô nương dứt khoát nhắm mắt lại.
Rõ ràng không muốn phản ứng với đám người Kim Phi.
Kim Phi thấy thế, không khỏi thở dài.
A Mai cũng rất bất đắc dĩ.
Thái độ cô nương đã rất rõ ràng, bằng lòng tìm đến cái chết, cũng không muốn nhận lời mời chào của Kim Phi.
“Thôi, xem ra duyên phận của hai ta còn chưa tới.”
Kim Phi thở dài, nói: “Đại Lưu, đi tìm cai ngục lấy chìa khóa, thả cô ấy đi đi.”
“Tiên sinh, cô ấy không muốn đi với chúng ta, tại sao lại thả cô ấy?”
Đại Lưu khó chịu hỏi: “Cô ấy là phạm nhân tử hình, ngài vô cớ thả cô ấy đi như vậy, bên Khánh đại nhân mà hỏi tới, chúng ta khó nói lắm!”
“Ta nói thả thì thả, có chuyện ta gánh.”
Kim Phi tìm cai ngục muốn lấy chìa khóa: “Ta chào hỏi với tù giam rồi, nếu ngươi muốn đi, đêm nay có thể đi, nhưng đừng làm tổn thương lính coi ngục, nếu không ta không dễ bàn giao với người khác đâu.”