Nữ nhân viên hộ tống là thủ hạ của cô ấy, ở núi Thiết Quán kêu la om sòm, khiến cho A Cúc cảm thấy rất mất mặt.
Cứ như cô ấy là người không biết quản lý thủ hạ.
“Bắt được Lưu tiên sinh rồi!”
Nữ nhân viên hộ tống phấn khích nói: “Thiết ca đang dẫn ông ta về làng.”
“Đã bắt được Lưu tiên sinh rồi sao?”
Đôi mắt Quan Hạ Nhi đột nhiên lóe sáng.
Thỏ khôn đều có ba hang, tên quân sư nào cũng rất xảo quyệt. Kim Phi, Cửu công chúa và Khánh Hâm Nghiêu trước đây từng hợp tác giăng lưới khắp nơi cũng không bắt được tên Phùng tiên sinh ban đầu.
Thực ra Quan Hạ Nhi cũng không kỳ vọng gì vào việc có bắt được Lưu tiên sinh hay không.
Ai ngờ Lưu Thiết lợi hại như vậy, thật sự bắt được ông ta rồi.
“A Cúc, đi lấy ngựa, về làng!”
Quan Hạ Nhi lập tức bảo A Cúc đi lấy ngựa, chuẩn bị quay về.
“Tỷ tỷ, cả ngày tỷ chưa ăn gì, ăn một chút rồi đi tiếp.”
Tả Phi Phi khuyên nhủ: “Tiên sinh không có ở đây, còn cần phải dựa vào tỷ để chủ trì đại cục, nếu cứ tiếp tục như vậy, tỷ sẽ kiệt sức!”
“Không sao, về làng cũng không xa, ta về rồi ăn.” Quan Hạ Nhi xua tay.
Bây giờ cô làm gì có tâm trạng ăn cơm?
“Vậy ta đi lấy hai cái bánh bao, tỷ tỷ ăn trên đường đi.”
Tả Phi Phi nói, vừa định chạy đến nhà ăn lại bị Quan Hạ Nhi giữ lại.
“Bảo người khác đi lấy đi, ta có việc muốn thương lượng với muội.”
“A Hà, muội đi lấy hai cái bánh bao tới đây.”
Tả Phi Phi dặn một công nhân nữ đi lấy bánh bao, sau đó nói: “Tỷ tỷ có việc gì cứ căn dặn, chỉ cần Phi Phi có thể làm được, tuyệt đối không từ chối.”
Lúc này, Tả Phi Phi đã hoàn toàn công nhận Quan Hạ Nhi, thái độ cũng thành thực hơn rất nhiều.
Cô ấy không hỏi Quan Hạ Nhi muốn cô ấy làm gì, đã đồng ý luôn.
“Thật đáng tiếc cho các tỷ muội chết trong trận chiến lần này, nếu trước đó có người huấn luyện cho mọi người, nhất định sẽ không thương vong nhiều như vậy.”
Quan Hạ Nhi nói: “Vì vậy ta muốn cho xưởng xà phòng tạm thời ngừng một nửa, bảo A Cúc sắp xếp mấy nhân viên hộ tống nữ đến đây, huấn luyện một chút, sau này nếu lại gặp những việc như vậy, tỷ muội cũng sẽ không giống như ngày hôm nay...”
“Tỷ tỷ, chúng ta nghĩ giống nhau!”
Tả Phi Phi nói: “Bây giờ Kim Xuyên khắp nơi đều là thổ phỉ, xà phòng thơm không vận chuyển ra ngoài được, bọn ta đã dự trữ lại không ít, ta cũng định lúc ăn cơm sẽ bàn chuyện này với tỷ, tỷ nghĩ nên làm như thế nào?”
“Nếu muội cũng có ý nghĩ này, muội xem mà sắp xếp đi, gần đây ta có quá nhiều việc, bên này vẫn phải làm phiền muội.”
Mặc dù Quan Hạ Nhi đã nhận ra thái độ của các công nhân nữ ở núi Thiết Quán đối với cô đã thay đổi, nhưng cô vẫn không muốn can thiệp vào việc quản lý núi Thiết Quán.
“Không có tiên sinh và tỷ tỷ sẽ không có Phi Phi hôm nay, nói làm phiền thì xa cách quá.”
Tả Phi Phi nói: “Ta chỉ lo mình làm không tốt, sẽ phụ lòng sự tin tưởng của tỷ...”
“Muội là người có học thức, lại là xưởng trưởng, hiểu núi Thiết Quán hơn ta, làm việc chắc chắn cũng sẽ chu đáo hơn ta, cứ yên tâm làm đi!”
Quan Hạ Nhi nói: “Nếu muội thực sự lo lắng, vậy ta sẽ bảo A Cúc sắp xếp cho muội một đội nhân viên hộ tống nữ đáng tin cậy, chuyện huấn luyện nếu muội có gì không chắc chắn thì cứ nghe theo họ.”
“Vâng ạ.” Lúc này Tả Phi Phi mới yên tâm.
Quan Hạ Nhi thấy A Cúc dắt ngựa tới, mỉm cười vỗ cánh tay của Tả Phi Phi: “Được rồi, ta trở về đây, nếu muội có việc thì sai người đến làng tìm ta.”
Tả Phi Phi đưa Quan Hạ Nhi xuống núi, nhìn bóng lưng của Quan Hạ Nhi biến mất mới quay trở về.
Lần này thời gian Quan Hạ Nhi đến núi Thiết Quán tuy không dài, cuộc trò chuyện với Tả Phi Phi cũng rất vội vàng.
Hai người cũng không biết cuộc trò chuyện lúc nãy của họ sẽ tạo nên tầm ảnh hưởng to lớn và sâu rộng như thế nào ở Đại Khang.