Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba mươi ngàn lượng bạc đối với người dân bình thường thì chắc chắn là một con số lớn.

Nhưng đối với một gia đình giàu có như nhà họ Ngô thì căn bản là không thể nào.

Lúc Triệu huyện úy của Kim Xuyên trốn thoát, ông ta còn mang theo hơn 9.000 lượng bạc trên ngân phiếu kia mà.

“Điện hạ, quốc sư đại nhân, thật sự là oan uổng cho hạ quan quá!”

Ngô Định quỳ trên mặt đất, khóc đến mức mắt mũi tèm lem: “Nhà họ Ngô bao đời nay vất vả vì sự thịnh vượng của Đại Khang, cũng chưa bao giờ dám lấy thêm một xu nào, ba mươi ngàn lượng bạc này là của cải mà nhà họ Ngô ta đã tích lũy mấy trăm năm mới có!"

“Ngô Định, ngươi đang lừa ai vậy?"

Tần Trấn bĩu môi chỉ vào một đám cô nương đang quỳ trong sân: "Nếu ta không nhầm thì đây đều là những cô nương đầu bảng của Dật Hương Lâu, Kim Nguyệt Các, ai mà không tới mấy vạn lượng, vậy ngươi có thể mua về được ư?"

"Các cô ấy đều do bạn bè tặng cho ta, thật sự không từ chối được, hạ quan lại thấy các cô ấy đáng thương, nên để ở phủ làm hạ nhân, cũng coi như là làm chút chuyện tốt.”

Mặt Ngô Định không đổi sắc trả lời.

Bạc còn có thể giấu bên ngoài, nhưng còn cô nương mà giấu ở bên ngoài thì mỗi lần gặp riêng, phải ra ngoài sẽ bất tiện biết bao?

Cho nên nhà họ Ngô không có bao nhiêu bạc, nhưng lục soát ra mấy cô nương thì đã đầy ba cái sân.

Ngô Định biết trước sẽ bị hỏi đến vấn đề này nên đã nghĩ kỹ đáp án từ lâu.

"Đến nước này, ngươi còn cho rằng chúng ta là kẻ ngốc sao?"

Tần Trấn cảm thấy mình bị xúc phạm.

"Tần đô thống, đừng tranh cãi với ông ta làm gì, đưa đám Ngô Khánh Long tới đây." Cửu công chúa cau mày nói.

Tần Trấn phất tay, Liêu Ấn lập tức áp giải mấy đứa con trai của Ngô Định tới.

“Ngô Định, bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, bạc giấu ở đâu rồi?" Cửu công chúa cúi đầu hỏi.

"Điện hạ, nhà họ Ngô thật sự chỉ có bao nhiêu đó bạc thôi!" Ngô Định vẫn không chịu mở miệng.

"Liêu Ấn, chém Ngô Khánh Long trước đi."

Cửu công chúa phất tay nói.

Vẻ mặt cô ấy lạnh lùng không giống như là sắp xử tử con trai trưởng của một gia tộc lâu đời, mà giống như đang bảo Liêu Ấn giẫm chết một con kiến.

“Rõ!”

Liêu Ấn tiến lên nắm lấy con trai trưởng của Ngô Định.

“Cha, cứu con với!”

Mặt con trai trưởng của Ngô Định tái nhợt vì sợ hãi, thân thể đầy thịt mỡ liên tục run lên.

"Lão gia, mau cứu cứu Long Nhi đi!"

Chính thất của Ngô Định quỳ xuống đất, liên tục quỳ lạy: "Điện hạ, Long Nhi vẫn là một đứa trẻ, xin hãy người hãy tha cho nó!"

“Nếu bổn cung nhớ không lầm, thì hắn đã bao cả Kim Nguyệt Các để chúc mừng sinh thần thứ hai mươi tám nhỉ? Hình như còn đánh chết mấy cô nương trong thanh lâu."

Cửu công chúa cười khẩy: "Đứa trẻ hai mươi tám tuổi chẳng trách lại khó quản giáo như vậy. Nếu Ngô phu nhân quản giáo không được, thì để bổn cung giúp ngươi!"

"Điện hạ, người không thể làm như vậy, cho dù con ta có tội, người cũng không thể tự mình dụng hình như thế!"

Đến lúc này Ngô Định vẫn không chịu khai, mà chỉ bò tới ôm lấy chân Cửu công chúa.

Nhưng chưa kịp bò đến trước mặt Cửu công chúa thì đã bị Thấm Nhi đá văng ra ngoài.

"Liêu Ấn, ngươi còn chờ cái gì nữa?"

Cửu công chúa mất kiên nhẫn thúc giục.

Dù sao cũng là con trai trưởng của nhà họ Ngô, nên lúc đầu Liêu Ấn còn hơi do dự, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập sự thiếu kiên nhẫn của Cửu công chúa, anh ta định thần lại, rồi giơ tay chém xuống.


Rơi xuống cùng với con đao, còn có đầu của con trai trưởng nhà họ Ngô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK