Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Quan Hạ Nhi nhíu mày suy nghĩ một lát, lại lắc đầu nói: “Bên Kiếm Môn Quan cố ý làm khó ca ca của cô, là muốn giữ chân anh ta ở lại bên kia, nếu ca ca của cô dẫn người về thì lại hợp với ý bọn họ!

Mộ Lam đã nói với ta, nếu để mất đi quan ải, theo luật có thể chém đầu, ca ca của cô không thể di chuyển!”

Kiếm Môn Quan là cửa ngõ vào Xuyên Thục, theo luật lệ Đại Khang, bất kì lúc nào quân coi giữ cũng không được thấp hơn 500.

Cũng do nguyên nhân này, Trương Lương mới phái 600 người đi đến đó.

Nhiều thêm một trăm người, là vì phòng ngừa thủ vệ soi mói.

Ngày thường Kim Phi làm việc luôn cố gắng tránh để người khác nắm được nhược điểm, nên Quan Hạ Nhi cũng bị ảnh hưởng.

Cho nên dù tình huống làng Tây Hà có khó khăn hơn, cô cũng chưa nghĩ tới chuyện bảo Lưu Thiết dẫn người về tiếp viện.

Bởi vì làm vậy có khả năng liên lụy tới Kim Phi, để người ta dùng chuyện này làm khó dễ cho Kim Phi.

“Hay là thế này đi, để ca ta phái người đưa một ít ngựa chiến về, như vậy được không?” Tiểu Ngọc hỏi.

“Cách này thì có thể!”

Quan Hạ Nhi gật đầu.

Trong làng có quá ít ngựa chiến, đi đâu cũng phải dùng hai đùi để chạy, quá chậm.

Nếu có ngựa chiến, tốc độ chi viện cho các nơi cũng nhanh hơn vài lần.

“Ta lập tức đi truyền tin.” Tiểu Ngọc đáp một tiếng, chạy đi truyền tin.

Làng Tây Hà bận rộn đến mức rối loạn, ở ngoài ngàn dặm, Kim Phi dẫn đám người Đường Tiểu Bắc, bất chấp gió lạnh tiến vào quận Tùy Châu.

Tùy Châu nằm ở Ngạc Bắc, hai trăm dặm về phía tây là sông Hán.

Sông Hán cũng là nhánh sông quan trọng nhất của Trường Giang, cho nên thương hội Kim Xuyên cũng có một điểm dừng ở quận Tùy Châu.

Sau khi đám người Kim Phi vào thành, đã đi thẳng đến điểm dừng của thương hội.

“Tiên sinh! Phu nhân!”

Nữ chưởng quầy của điểm dừng Tùy Châu nhìn thấy Kim Phi, kích động tới mức rơi cả nước mắt: “Cuối cùng cũng chờ được mọi người đến!”

“Có chuyện à?”

Kim Phi và Đường Tiểu Bắc nhìn nhau, đều thấy được vẻ lo lắng trong mắt đối phương.

Thật ra không phải Kim Phi đúng lúc đi qua Tùy Châu, nhưng đã mất liên lạc với Kim Xuyên, Tây Xuyên quá lâu nên Kim Phi mới cố tình đi đường vòng, đi một chuyến từ Tùy Châu.

Nếu như có chuyện, chắc chắn Tiểu Ngọc sẽ truyền tin đến điểm dừng mà y có khả năng sẽ đi qua ở Tùy Châu.

Phản ứng của nữ chưởng quầy bây giờ cũng chứng minh điều này.

“Kim Xuyên xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nữ chưởng quầy vừa nói, vừa lấy ra mấy phong thư từ trong ngực ra: “Tiên sinh, đây là thư nhận được gần đây!”

Thư bị nữ chưởng quầy để trong ngực, lúc này còn có hơi ấm của cô ta, dựa theo tính cách ngoài lạnh trong nóng của Kim Phi, chắc chắn sẽ ngại không dám lấy.

Nhưng lúc này y đã không còn quan tâm những chuyện này, chưa đợi Đường Tiểu Bắc đưa tay ra, y đã nắm lấy phong thư.

Y nhanh chóng đọc hết thư một lượt, Kim Phi giận tím mặt.

Đây là thư gửi đến mấy ngày nay, bên trong không chỉ nói chuyện của Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương, còn nói về nạn trộm cướp gần đây của Kim Xuyên!

“Lương ca dẹp sạch bọn thổ phỉ ở Quảng Nguyên rồi, sao vẫn còn nhiều như vậy?”

Đường Tiểu Bắc cũng đọc thư theo, nghiến răng nói: “Chắc chắn là Tạ Hỉ Quang đang giở trò mèo, tướng công, bảo Tiểu Ngọc điều tra đi, ta nghi ngờ thổ phỉ này do lính của ông ta đóng giả!”

Binh lính đóng giả làm thổ phỉ cướp bóc nghe chừng vô lý nhưng lại là chuyện thật sự xảy ra ở Đại Khang, hơn nữa không chỉ một hai lần.

Binh lính cũng phải ăn, cũng phải sống, lương bổng bị tướng lĩnh quyền quý ăn bớt, họ chỉ đành như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK