Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dân đều biết nhân viên của thương hội sắp bắt đầu giới thiệu hàng hoá rồi.

“Cảm ơn các vị hương thân phụ lão đến cổ vũ cho lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên.”

Nhân viên của thương hội nhảy lên bàn, dùng loa sắt nói: “Vừa nãy ta nghe thấy mọi người nói đây đều là hoạt động khuyến mãi, liên quan đến chuyện này trước hết ta phải giải thích một chút với mọi người, lần này không phải là hoạt động khuyến mãi mà là triển lãm bán hàng của sản phẩm mới!”

“Triển lãm bán hàng sản phẩm mới?” Có người dân hỏi: “Là ý gì?”

“Ý là những sản phẩm này không phải là sản phẩm khuyến mãi mà là những sản phẩm mới sắp tới sẽ được bán ở trong lầu Bách Hóa!” Nhân viên thương hội giải thích.

“Tiểu ca, đây không phải chỉ là tấm vải rách sao, màu sắc trông có vẻ không đẹp, có một số còn có lỗ, là sản phẩm mới gì chứ?” Có người dân hỏi.

“Bác, ai nói với người đây là tấm vải rách vậy?”

Nhân viên thương hội trừng mắt lên: “Người có lẽ đã nghe nói sơn hào hải vị rồi chứ? Đây là hải vị đích thân Kim tiên sinh của bọn ta đến Đông Hải, trải qua trăm cay nghìn đây để kiếm về đó!”

Nói xong anh ta lấy một miếng rong biển lên, mặt mày hớn hở nói: “Mọi người đừng thấy thứ này tuy bề ngoài không đẹp nhưng mùi vị lại vô cùng tươi ngon, bây giờ một ngày ba bữa của nữ vương bệ hạ của chúng ta cũng ăn rong biển đấy!”

Người dân ở bên dưới nghe thấy đây là thức ăn do Kim Phi đưa về từ Đông Hải, Cửu công chúa ngày nào cũng ăn, thái độ của mọi người đều trở nên cẩn trọng hơn.

Nhân viên thương hội nhìn thấy vậy, lập tức rèn sắt nhân lúc còn nóng: “Các bác, biết vì sao Kim tiên sinh lại phải đi xa đến Đông Hải để tìm rong biển không?”

“Không biết!” Người dân đồng loạt lắc đầu.

“Bời vì Kim tiên sinh thông qua nghiên cứu phát hiện, sử dụng rong biển thời gian dài có thể phòng và trị bệnh bướu cổ!” Nhân viên của thương hội lớn tiếng nói.

“Tiểu ca, thứ này thật sự có thể trị bệnh bướu cổ sao?”

“Thật hay giả đó?”

“Kim tiên sinh có khi nào lừa gạt người dân chúng ta chưa? Có lẽ là thật đó!”

“Vậy chắc chắn ta phải mua một chút!”

Bệnh bướu cổ chính là thiếu i ốt nên đơn thuần dẫn đến tuyến giáp sưng tấy, bởi vì thức ăn ở thời đại phong kiến đơn điệu, thiếu hụt nguồn nạp i ốt nên người mắc bệnh này rất nhiều.

Cổ của người bệnh sẽ trở nên thô to, tuy trong thời gian ngắn không mất mạng nhưng bị bệnh này cũng rất khó chịu, đem lại sự bất tiện cực lớn cho cuộc sống.

Nghe nhân viên thương hội nói rong biển có thể trị được bệnh bướu cổ, lúc đó rất nhiều người dân đều động lòng.

Nhưng một số người dân vẫn còn nghi ngờ cảm thấy đây chỉ là cái cớ để thương hội Kim Xuyên bán được rong biển.

Mỗi ngày nhân viên thương hội đều phải giao tiếp với vô số người dân, trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào không cần hỏi tiểu ca cũng có thể đoán ra.

Anh ta gõ trống đàn áp tiếng thảo luận của người dân, lớn tiếng nói: “Ta biết mọi người nghi ngờ lời ban nãy của ta nhưng ta muốn mời mọi người xem thử, đây là nơi nào!”

Nói xong anh ta quay người chỉ vào bảng hiệu của thương hội Kim Xuyên nói: “Ở đây là thương hội Kim Xuyên, là nơi bán muối mười văn tiền và vải in hoa! Là tiệm mà Kim tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân cùng mở!

Kim tiên sinh muốn kiếm tiền ác ý thì có cần cực khổ để đi Đông Hải vớt rong biển không? Có phần phải vận chuyển rong biển từ Đông Hải về không?”

Người dân ở dưới đài nghe xong, đồng loạt cúi đầu xuống.

Đúng vậy, lúc trước bọn họ căn bản không ăn nổi muối, mặc không nổi áo.

Rất nhiều gia đình cả năm cũng không nỡ ăn nửa cân muối, cả gia đình chỉ có một cái quần, ai ra ngoài thì người đó mặc.

Trước kia thường nhìn thấy bé trai dưới mười tuổi, trần truồng chạy ra ngoài.

Từ sau khi thương hội Kim Xuyên mở cửa, muối cũng rẻ hơn, vải vóc cũng rẻ hơn.

Lúc trước là loại muối thô có đất cát, một lượng cũng phải mười mấy văn tiền, nhưng muối tinh luyện do xưởng muối của làng Tây Hà làm ra lại trắng muốt, nhuyễn mà một cân chỉ có mười văn tiền.

Còn về vải vóc càng không cần nói nữa, bây giờ nhà ai không phải một người một bộ quần áo chứ?

Nếu như Kim Phi muốn kiếm tiền thì có rất nhiều cách, không cần nói cái khác chỉ cần giữ nguyên giá muối lúc trước đã hoàn toàn không cần tốn công sức chạy đến Đông Hải tìm rong biển gì đó để lừa bọn họ!

Từ rất sớm Kim Phi đã có ý thức bồi dưỡng hiệu ứng nhãn hiệu, ví dụ như ở trên túi muối ghi mấy chữ lớn muối tinh luyện làng Tây Hà bắt mắt, sản phẩm của thương hội Kim Xuyên bắt buộc phải lựa chọn cẩn thận, bảo đảm chất lượng, giá cả công bằng.

Cùng một sản phẩm, người dân thà đi thêm mấy bước, dùng thêm mấy văn tiền cũng sẽ lựa chọn thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán cũng không lựa chọn người bán hàng rong.

Bởi vì ở thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán mua phải sản phẩm kém chất lượng, có thể trả hàng.

Ở chỗ bán hàng rong mua phải sản phẩm kém chất lượng thì tìm ai để mà đổi?

Thương hội Kim Xuyên chính là nhãn hiệu do Kim Phi và Đường Tiểu Bắc dùng uy tín và nhân phẩm để gây dựng.

Có nhãn hiệu này chống đỡ, đa số người dân đều mất đi sự lo lắng ở trong lòng.

“Tiểu ca, rong biển tốt thế thì bao nhiêu tiền một cân vậy?”

Một người dân đứng ở trước hỏi.

Những người dân khác cũng vểnh tai lên nghe.

Nhân viên thương hội cũng không tiếp tục vòng vo, trả lời: “Tiểu Bắc phu nhân chia rong biển thành bốn loại, loại không giống thì giá tiền cũng không giống.”

Nói xong anh ta cầm một bó rong biển lên, vừa cho người dân xem vừa nói: “Loại mỏng và ngắn hoặc có góc vàng như này là hàng loại bốn, mười văn tiền một cân!”

Giọng nói vừa dứt, người dân dưới đài bùng nổ.

Lúc trước nhân viên thương hội nói rong biển tốt như vậy hơn nữa còn đưa về từ Đông Hải, nơi xa như vậy mà vận chuyển về, trong lòng người dân đã cho rằng giá của rong biển chắc chắn không rẻ.

Kết quả nhân viên thương hội lại nói rong biển cấp bốn, chỉ cần mười văn tiền một cân!

Giá giống với muối tinh luyện, cũng không đắt bằng thịt.

Giá này khiến cho tất cả người dân đều vô cùng bất ngờ.

“Tiểu ca, hàng loại bốn cũng có thể trị bệnh bướu cổ sao?” Người dân đứng ở đầu hỏi.

"Đương nhiên", nhân viên thương hội trịnh trọng gật đầu: "Kim tiên sinh bảo bọn ta bán rong biển không phải để kiếm tiền mà là vì trị bệnh cho mọi người, để miễn cho mọi người khỏi chịu sự dày vò của bệnh bướu cổ.

Nói thật lòng, nơi sinh sống của rong biển là chỗ ở cũ của bọn cướp biển, tiên sinh dẫn theo thủy quân Đông Hải liều mạng mới đánh đuổi cướp biển, sau đó lại tổ chức dân ngư Đông Hải đi trên biển mấy ngày mấy đêm, mới hái được rong biển từ trong hang ổ của bọn cướp biển.

Rong biển vừa hái xuống không thể vận chuyển đến Xuyên Thục chúng ta ngay, Kim tiên sinh lại bảo Tả trưởng xưởng của của xưởng xà phòng núi Thiết Quán tăng ca ngày đêm, không ngừng nghỉ để xây một sân phơi khô, phơi rong biển khô rồi cuối cùng mới dùng thuyền lớn vận chuyển ngàn dặm về đây.

Cả quá trình không biết tiêu hao bao nhiêu nhân lực và tiền của, rong biển chỉ bán mười văn tiền một cân, ngay cả tiền công của công nhân cũng không đủ, nếu như không phải Kim tiên sinh thương người dân chúng ta thì sao có thể rẻ như vậy!"

Những lời này là tối hôm qua khi vận chuyển rong biển Nguyên Thái Vi đã dạy anh ta.

Tuy là nửa giả nửa thật nhưng đối với người dân mà nói đã đủ rồi.

Không ít người dân lau nước mắt, nhưng càng có nhiều người dân lúc đó mở túi tiền ra hơn.

“Kim tiên sinh vạn tuế!”

“Tiểu ca, đừng nói gì nữa, đây là tiền lương hôm nay ta vừa nhận được, mua rong biển hết!”

“Tiểu ca, cũng bán cho ta năm cân!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK