Khoảng cách từ Hắc Phong Lĩnh đến làng Tây Hà mặc dù rất ngắn nhưng không có cầu treo, từ Hắc Phong Lĩnh muốn về làng thì phải đi vòng một vòng lớn, nhanh nhất cũng phải mất một ngày.
Không có Thiết Chuỳ tiếp viện, quân chính quy ở làng Tây Hà chỉ còn lại một đại đội nhân viên hộ tống.
Cho dù là có pháo đài nhưng chỉ từng đó người vẫn là quá ít.
Tiểu Ngọc nghe xong lời nhắc nhở của Đường Đông Đông, lập tức khôi phục tinh thần, xoay người chạy thẳng.
Đường Đông Đông cũng đứng dậy đi theo.
Hiện giờ tình thế rất nguy hiểm, cô ấy phải nắm rõ tình báo trực tiếp.
Sau khi hai người đi, Quan Hạ Nhi yên lặng ngồi trước bàn, nhớ lại nửa đời trước từng ly từng tí.
Trước khi gặp được Kim Phi không có kỷ niệm nào tốt, ngày ngày kéo sợi, chịu đói, cuộc sống giống như một cuộn phim đen trắng, thô ráp mà đơn giản.
Sau khi gặp được Kim Phi, cuộc sống của cô trở nên đặc sắc.
Không phải chịu đói chịu rét, không bị ca ca tẩu tẩu đánh chửi nữa, không phải lo lắng về thuế má.
Cô từ một ngôi sao chổi bị mọi người ghét bỏ trở thành Nam tước phu nhân mà người người hâm mộ.
Bây giờ ra ngoài, người trong làng ai thấy cô mà không phải cung kính gọi một tiếng “Phu nhân”?
Quan Hạ Nhi hiểu rất rõ, sự tốt đẹp ở hiện tại đều là do Kim Phi mang tới.
Ở trong lòng Quan Hạ Nhi, Kim Phi là quan trọng nhất!
Mà cội nguồn của Kim Phi chính là làng Tây Hà!
Phòng thí nghiệm, xưởng rèn sắt, xưởng dệt, xưởng thuỷ tinh, xưởng xi măng…
Những thứ này đều rất quan trọng, một khi sơ sảy, Kim Phi nhất định sẽ bị tổn thương tinh thần nặng nề!
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Quan Hạ Nhi dần trở nên sắc bén.
Trước khi đi, Kim Phi đã bảo cô trông coi nhà cửa, cô sẽ không tiếc bất cứ giá nào để thổ phỉ không thể tấn công được vào làng Tây Hà.
Quan Hạ Nhi cứ như thế ngồi trước bàn nhỏ nửa canh giờ.
Lúc sau dường như đã có quyết định gì đó, cô nắm chặt tay, đi ra khỏi phòng.
“Phu nhân!”
A Cúc đứng canh ở cửa nhìn thấy Quan Hạ Nhi thì hơi sửng sốt.
Thời gian cô ấy quen biết Quan Hạ Nhi không ngắn, sau khi Kim Phi rời đi, cô ấy trở thành cận vệ bên cạnh Quan Hạ Nhi, hai người như hình với bóng không rời.
Có thể nói A Cúc rất quen thuộc với Quan Hạ Nhi.
Nhưng lúc này, cô ấy lại cảm thấy Quan Hạ Nhi hơi xa lạ.
Bề ngoài thì vẫn vậy không khác gì, vẫn là một thân váy dài từ vải thô, trên đầu chỉ cài một cây trâm đơn giản.
Thứ thay đổi là trạng thái.
Lúc trước Quan Hạ Nhi giống như một con thỏ trắng, nhát gan, nhu nhược.
Nhưng lúc này nhịp bước của cô kiên định, trong ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.
So với Quan Hạ Nhi mà A Cúc bình thường thấy thì lúc này như hai người khác nhau!
“A Cúc, Đông Đông đâu?” Quan Hạ Nhi hỏi.
“Hình như là qua xưởng dệt rồi.” A Cúc trả lời.
“Gọi cô ấy đến đây,” Quan Hạ Nhi nói: “Còn Tiểu Ngọc, ông Tam, trưởng làng, Lão Triệu cũng đều gọi đến đây!”
Chỉ e là mấy người này bây giờ là những người bận rộn nhất làng, A Cúc không khỏi nhìn Quan Hạ Nhi một cái.