Kim Phi nhận được tin, mau chóng lên đường, Cửu công chúa ở kinh thành đến thương hội Kim Xuyên tìm Lạc Lan cũng biết tình hình của làng Tây Hà.
“Ngươi nói cái gì? Bây giờ ở Kim Xuyên toàn là thổ phỉ hả?”
Cửu công chúa không thể tin nổi.
Cô ấy từng đến Kim Xuyên, từng thấy sự phồn vinh náo nhiệt ở đây.
Trong mắt cô ấy, Kim Xuyên là nơi có sức sống và tương lai phát triển nhất ở Đại Khang.
Cũng là nơi không có khả năng xuất hiện thổ phỉ nhất.
Tất cả mọi người đều nghiêm túc làm việc, kiếm được cũng không ít, ai lại mạo hiểm tính mạng đi làm thổ phỉ chứ?
“Ta cũng không dám tin, nhưng Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ không lấy chuyện này ra đùa đâu”.
Lạc Lan vừa nói vừa đưa Cửu công chúa bức thư Kim Xuyên gửi đến.
Cửu công chúa nhanh chóng nhận lấy.
Tiểu Ngọc viết thư cho Lạc Lan là để cầu cứu Cửu công chúa, cô ấy đã viết hết chuyện cần viết vào thư.
Với sự thông minh của Cửu công chúa, lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
“Mấy tên khốn nạn này chán sống rồi sao?”
Cửu công chúa đọc thư xong giận đến mức ném ly vỡ tan tành.
Thấm Nhi đứng ở của vội vàng xông vào phòng.
Lạc Lan vội vã cúi đầu.
Quen biết Cửu công chúa lâu như vậy, cô ấy luôn mang vẻ đoan trang thư thái, lần đầu tiên Lạc Lan nghe thấy cô ấy chửi người.
“Thấm Nhi, nói với phủ Tông Nhân, bổn cung muốn gặp Hoàng thượng!”
Cửu công chúa lạnh giọng nói.
“Bệ hạ, phủ Tông Nhân nói người không được vào cung...”
Thấm Nhi nhỏ giọng.
Phủ Tông Nhân chuyên quản lý thành viên hoàng thất, khi Cửu công chúa đi đến Kim Xuyên đã kết hôn thư với người Thổ Phiên, dựa theo quy tắc, cô ấy không thể ở hoàng cung nữa.
Lần này hồi kinh, Cửu công chúa vẫn luôn ở ngoài hoàng cung.
Hoàng đế cũng chột dạ, Cửu công chúa xin gặp mấy lần đều bị từ chối.
Nếu là bình thường, Cửu công chúa còn có thể kiên nhẫn chờ đợi, nhưng lúc này, cô ấy thực sự không đợi nổi nữa.
“Nói với phủ Nhân Tông, hôm nay bổn cung phải gặp hoàng thượng, nếu họ dám ngăn nữa thì chính là ép bổn cung đến mức ngọc nát đá tan”.
Khi chuyện như vậy xảy ra ở Kim Xuyên, Cửu Công chúa không cần nghĩ cũng biết Kim Phi sẽ tức giận đến mức nào.
Từ lời nói và hành vi thường ngày của y, Cửu công chúa biết rằng Kim Phi không hề sợ hãi quyền lực triều đình.
Nếu lần này không xử lý tốt, khả năng Kim Phi tạo phản là rất cao.
Trước khi quen biết Kim Phi, Cửu công chúa chắc chắn sẽ không coi một Nam tước ra gì.
Nhưng quen biết Kim Phi lâu như vậy, Cửu công chúa rất hiểu rõ năng lực của y.
Y là người có năng lực lật đổ Đại Khang!
Nói thẳng ra, sở dĩ Cửu công chúa lần này quay lại là do sự tranh giành quyền lực của các phe phái trong triều đình.
Nhưng so với chuyện của Kim Phi, cuộc chiến tranh giành quyền lực không đáng nhắc tới!
Nghĩ đến đây, Cửu công chúa không dám lãng phí một giây phút nào, đọc lại lá thư rồi quay người rời đi.
Thấm Nhi khởi hành trước và đi đến phủ Tông Nhân.
Khi Cửu công chúa đến trước cửa hoàng cung, người đứng đầu của phủ Tông Nhân là Trần Nguyên Thắng đã đợi ở đây sẵn.