Nam Sung cũng có cứ điểm của thương hội Kim Xuyên.
Biết được Kim Phi và Cửu công chúa sắp đến nên đã chuẩn bị xe ngựa từ trước.
Xuống thuyền lên bờ, nghỉ ngơi một hôm, ngày hôm sau lên đường đi về phía Tây.
Mặc dù Nam Sung cũng có nhiều núi, nhưng địa hình núi phần lớn là thoai thoải, đường quan lại rộng hơn Quảng Nguyên rất nhiều, tốc độ đi của đội khá nhanh, chỉ mất mười ngày là đã có thể vào vùng phủ Tây Xuyên.
Nếu mọi chuyện thuận lợi, nhiều nhất là ba ngày sẽ đến Tây Xuyên.
Cũng trong hôm nay Cửu công chúa bỗng nhận được thư bồ câu.
Cửu công chúa đọc xong lập tức đi tìm Kim Phi.
“Tiên sinh, Hâm Nghiên ca và Thổ Phiên đã đánh nhau rồi”.
“Bao giờ?”, Kim Phi hỏi.
Hai nước giao chiến đều là chuyện lớn với cả hai bên.
Hai bên giằng co một hai tháng rồi mới đánh nhau cũng rất bình thường.
Kim Phi không ngờ lại nhanh như thế.
“Ba ngày trước, quân Thổ Phiên vượt biên tiến thẳng đến Tây Xuyên, Hâm Nghiêu ca nghĩ không thể ngồi yên chờ chết nên đã phái đại tướng Mạnh Thiên Hải đi phục kích tại núi Mao Nhi ở phía tây thành, muốn có thể đánh bại quân chủ lực của Thổ Phiên trong một đòn. Nhưng trước khi vòng vây đóng lại thì đã bị quân Thổ Phiên đã xông ra đánh”.
Cửu công chúa nói: “Tướng lĩnh phụ trách bên Thổ Phiên tên là Đan Châu, là một đại tướng dưới quyền của Gada Zampu. Sau khi thoát ra khỏi vòng vây, hắn không bỏ chạy mà ngược lại sai người đi chiếm đường quan, bao vây Mạnh Thiên Hải ở khu vực núi Mao Nhi”.
“Mai phục người khác nhưng kết quả lại bị người ta chặn ở ngoài thành…”
Kim Phi cảm thấy rất nhiều lỗ hổng, quả thật không biết nên bắt đầu chỉ trích từ đâu.
“Theo chiến báo, người Thổ Phiên tác chiến rất hung hãn, ai cũng tựa như không sợ chết, năm trăm người đã chiếm đỉnh núi dưới tay Mạnh Thiên Hải”.
Cửu công chúa bất đắc dĩ nói: “Trước đây ta từng gặp Mạnh Thiên Hải, hắn không phải là một tướng lĩnh kiêu ngạo gì, quân đội trong tay hắn cũng không phải là cựu binh, thật không ngờ chiếm giữ địa hình, có ưu thế về nhân số mà lại đánh thành thế này”.
“Các bộ Thổ Phiên đã chính chiến với nhau trong nhiều năm, những người có thể sống đến bây giờ, từ tướng lĩnh đến binh lính, đều là những dũng sĩ đã ra chiến trường lâu năm. Tất nhiên là dũng mãnh… Thôi, nói nhiều cũng vô dụng, tình huống bây giờ thế nào?”, Kim Phi hỏi.
“Không ổn, những người Mạnh Thiên Hải dẫn dắt là binh lính xuất sắc của Tây Xuyên, họ bị bao vây ở dãy núi Mao Nhi, lực lượng phòng thủ của thành Tây Xuyên bị tổn thất một nửa, hiện giờ phủ thành Tây Xuyên đã bị Đan Châu bao vây”.
Cửu công chúa nói: “Phủ thành Tây Xuyên có tường thành, lương thực dự trữ đầy đủ, cho dù bị vây ba tháng cũng không phải là vấn đề lớn. Chỉ là sợ Mạnh Thiên Hải không thể cầm cự được lâu như vậy, họ vội vàng hành quân đi mai phục, không mang theo nhiều lương thực”.
“Người Thổ Phiên có bao nhiêu người?”, Kim Phi hỏi.
“Chiến báo nói có hai vạn người, năm ngàn người phong tỏa đường núi, bao vây Mạnh Thiên Hải, năm ngàn người phong tỏa cửa thành Tây Xuyên, một vạn người còn lại cướp bóc xung quanh phủ Tây Xuyên”.
Cửu công chúa lấy bản đồ ra rồi làm ký hiệu khắp nơi.
“Lương ca, huynh nghĩ bây giờ chúng ta nên làm sao?”, Kim Phi quay đầu nhìn Trương Lương.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Kim Phi cũng chưa có suy nghĩ gì.
Trương Lương không trả lời ngay mà nhìn Khánh Mộ Lam: “Mộ Lam cô nương, trong những người cô dẫn theo có ai quen thuộc địa hình núi Mao Nhi không?”
“Có không?”, Khánh Mộ Lam quay đầu nhìn A Mai.
Lúc trước mấy người A Lan đã ở lại làng Tây Hà, lần này trở lại, Khánh Hâm Nghiêu tạm thời phân cho Khánh Mộ Lam một đội thân vệ.
Chẳng qua Khánh Mộ Lam không quan tâm lắm, vẫn luôn là A Mai quản lý.
“Có một người, là trinh sát dưới trướng Khánh đại nhân trước kia, rất quen thuộc xung quanh đây Thành Đô”, A Mai đáp.
“Vậy thì A Mai cô nương hãy dẫn người đó đến đây”, Trương Lương nói.
A Mai gật đầu, nhanh chóng dẫn một cựu binh khoảng ba mươi tuổi đến.