“Có cần ngăn chặn không?”
Vu Triết không trả lời Đan Châu ngay và tự nhủ với chính mình: "Kim Phi không thể nào không biết phái người tấn công thành Bắc, một khi chúng ta cử người ngăn cản, đội ngũ này sẽ rất nguy hiểm, tại sao vẫn phải phái người làm vậy chứ?"
Sau khi trầm tư một lát, ông ta mới tiếp tục nói: "Đội ngũ mà Kim Phi phái ra này không đơn giản!"
"Tiên sinh, xin hãy nói rõ hơn”. Đan Châu chắp tay.
"Ta nghĩ, Kim Phi đang đánh cược, cược chúng ta sẽ không dễ dàng rời khỏi doanh trại!"
Vu Triết nói: "Nếu như chúng ta không ra khỏi doanh trại ngăn cản, bọn chúng sẽ chiếm cửa thành Bắc ngay lập tức, nếu ra ngăn cản, phái ít người đi hơn, thì bọn chúng sẽ lợi dụng tình thế mà làm tiêu hao lượng sinh lực mà chúng ta có!”
"Tiên sinh nói quá lời rồi nhỉ? Y dựa vào đâu để làm tiêu hao lượng sinh lực của chúng ta chứ?"
Đan Châu khinh thường nói: "Từ số lượng đuốc có thể thấy, chúng đã chết hơn hai ngàn người, quân lính Đại Khang yếu đuối và hèn nhát, cùng lắm thì cử bộ binh Kỳ 3 đi, chắc chắn có thể tiêu diệt bọn chúng!"
"Tướng quân, xin hãy nghe ta nói hết đã”. Vu Triết nói: "Nếu ta đoán không lầm, đội quân áo giáp đen của Kim Phi, nhất định có trong đội ngũ này, còn có thêm một hoặc hai nghìn binh sĩ Đại Khang đến hỗ trợ, nếu tướng quân chỉ phái ba ngàn bộ binh đi thì ai giết ai cũng chưa nói trước được”.
"Điều này…”.
Sau khi nghe đến đội áo giáp đen, Đan Châu cảm thấy hơi thiếu tự tin.
Tuy nhiên, gã vẫn không bị thuyết phục, nói: "Cho dù là có đội áo giáp đen, ba ngàn người không đủ thì phái sáu ngàn người là sẽ đủ rồi chứ? Chỉ cần giết được đội áo giáp đen vậy thì Kim Phi còn có thể dựa vào cái gì được nữa?"
"Có lẽ đây chính là mục đích thứ hai khi Kim Phi phái đội ngũ này ra!" Vu Triết nói: "Phái ra sáu ngàn người, doanh trại sẽ trống rỗng, Kim Phi có thể sẽ dẫn người xuống núi tấn công doanh trại!"
"Không thể nào!" Đan Châu lắc đầu: "Cho dù là phái đi sáu ngàn người, doanh trại vẫn còn hàng ngàn người, vẫn còn có tường phòng thủ, Kim Phi có tổng cộng bao nhiêu người chứ? Bây giờ y đã phái hơn hai ngàn người đi rồi, còn dám đến tấn công doanh trại thì coi như là tự tìm cái chết!"
"Tướng quân, xin chớ quên Khánh Hâm Nghiêu ở trong thành Tây Xuyên!"
Vu Triết nhắc nhở: "Cha con Khánh Hâm Nghiêu đã cai trị thành Tây Xuyên trong nhiều năm qua, trong tay không thể nào chỉ có một mình Mạnh Thiên Hải, nếu như Kim Phi tấn công doanh trại, chúng ta sẽ bị tấn công từ hai phía, ngược lại tướng quân phải làm như thế nào đây?"
Đan Châu nghe vậy, con ngươi hơi co rút lại.
Khánh Hâm Nghiêu những ngày này luôn co đầu rụt cổ ẩn náu ở trong Thành Tây Xuyên, căn bản sẽ không phải người ra khỏi thành khiêu chiến, Đan Châu gần như quên mất sự tồn tại của gã.
Chịu sự ảnh hưởng từ sự huấn luyện của cha và gia đình, Khánh Hâm Nghiêu không trở thành một tướng quân quần là áo lụa mà là một vị lãnh tướng thiện chiến.
Nếu nói trong tay gã chỉ có một con át chủ bài là Mạnh Thiên Hải thì Đan Châu không tin.
"Khi Phùng Thánh nói Kim Phi rất khó đối phó, ta còn không tin, bây giờ mới biết, y thật sự là một đối thủ rất mạnh. Chỉ phái ra hơn hai ngàn người đã khiến chúng ta đối mặt với một vấn đề lớn!"
Vu Triết thở dài nói: "Chiêu này là một âm mưu, chúng ta có phái người đi ngăn cản hay không, phái bao nhiêu người đi thì y cũng có thể lợi dụng được”.
"Quả nhiên là lợi hại”. Đan Châu gật đầu: "Hơn nữa cũng rất tàn ác, trước khi phái hơn hai ngàn người này xuống núi, Kim Phi đã chuẩn bị sẵn sàng để họ chịu chết rồi!"
"Nhân từ thì không thể nắm binh quyền, chiến tranh làm sao có thể không có người chết? Chỉ xem chết có đáng hay không thôi!"
Vu Triết nói: "Đánh giặc giống như đánh cờ, tướng quân chính là người chơi cờ, nếu không chịu mất đi một quân cờ, thì thà về nhà làm ruộng còn hơn”.
Mỗi một vị tướng thành công đều phải trả giá bằng hạng vạn bộ xương binh lính hy sinh.
Rất nhiều tướng quân chỉ nhìn vào kết quả thắng thua cuối cùng, căn bản không cân nhắc đến số binh lính thương vong là bao nhiêu.
Dù sao người trực tiếp ra tiền tuyến chiến đấu cũng không phải là tướng, vậy có bao nhiêu người chết cũng có liên quan gì đến tướng chứ?
Chỉ cần đánh thắng trận thì sẽ đạt được vinh quang.
Cùng lắm thì sau khi giành thắng lợi lại tiếp tục chiêu mộ binh lính.
"Kim Phi quả thực là một đối thủ đáng gờm!" Vu Triết gật đầu.
Cuối cùng trong lòng ông ta cũng bắt đầu coi trọng Kim Phi.
Nếu Kim Phi biết bọn họ đánh giá y như vậy, y nhất định sẽ cảm thấy rất oan uổng.
Rõ ràng mình là một người rất hiền lành mà?
Trong lòng Vu Triết và Đan Châu đều đen tối, cho nên cho rằng người khác cũng giống như bọn họ.
Thật ra, Kim Phi đã sớm biết bản thân không giỏi mưu mô, cũng không đủ tàn nhẫn.