Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết Kim Phi, Cửu công chúa và Đường Tiểu Bắc đều quan tâm tới rong biển, Nguyên Thái Vi và rất nhiều công nhân thương hội đều cả đêm không ngủ, cân rong biển xếp hàng lên xe, vận chuyển đến trụ sở thương hội và hợp tác xã mua bán của các hương trấn và huyện phủ.

Tại huyện phủ Kim Xuyên, trụ sở thương hội nằm ở góc Tây Bắc phố Thập Tự náo nhiệt nhất.

Thương hội lúc mới thành lập, chủ yếu bán xà phòng thơm, kiếm tiền của thanh lâu và người có tiền là chính.

Giờ Kim Xuyên thành đại bản doanh của Kim Phi, hình thức kinh doanh của thương hội cũng thay đổi.

Kim Phi dựa theo mô hình thị trường kiếp trước, hủy hai lầu gỗ ban đầu, xây một lầu bảy tầng bằng khung bê tông và thép.

Phía dưới tầng năm là lầu Bách Hóa, từ dụng cụ nông nghiệp kim khí đến rau thịt, cùng với các loại đồ dùng hàng ngày, cái gì cần có đều có.

Tầng sáu là khu vực làm việc của công nhân, tầng bảy còn lại là ký túc xá của công nhân.

Nếu ở kiếp trước của Kim Phi, nhà lầu 4 tầng chẳng là gì, nhưng ở Đại Khang, đây lại là nhà lầu cao nhất.

Lúc mới xây xong, khiến cho vô số người dân vây xem.

Sau này, nơi này đã trở thành một điểm mốc của huyện Kim Xuyên, cũng là nơi tự hào của người dân Kim Xuyên.

Rất nhiều người dân thôn quê đến huyện phủ làm việc, đều muốn tới đi dạo một vòng lầu Bách Hóa của thương hội Kim Xuyên, bằng không chuyến này đến huyện phủ là uổng công.

Người dân không có việc gì trong huyện phủ, cũng sẽ tới quảng trường của lầu Bách Hóa dạo chơi.

Sáng sớm hôm nay, không ít người dân phát hiện cửa lầu Bách Hóa dựng lên một tấm bảng hiệu.

Phía sau bảng hiệu còn dừng hai chiếc xe ngựa, trên xe ngựa đang chất chồng lên một thứ đen thùi lùi, thoạt nhìn giống như vải rách.

Mấy nhân viên thương hội đang bày cái bàn ở bên cạnh xe ngựa, sau đó tháo "Vải rách" trên xe ngựa tới trên bàn.

Đại Khang hiện không có tủ lạnh, dự trữ rau củ quả và thịt để ăn khá phiền phức, để phòng ngừa những hàng hóa này hư hỏng, lầu Bách Hóa bình thường sẽ bày một vài hàng hóa sắp hư tới cửa, làm một số hoạt động khuyến mãi.

Mọi người dân vừa thấy nhân viên thương hội khiêng bàn, đã biết khuyến mãi sắp bắt đầu rồi.

Rất nhiều người dân vốn chỉ là đi ngang qua thấy được cảnh này, cũng vây quanh lại.

Bởi vì hàng hóa khuyến mãi, giá sẽ hạ rất nhiều.

Mặc dù nhờ Kim Phi, cuộc sống của người dân Kim Xuyên tốt hơn lúc trước rất nhiều, nhưng dù sao đều là người từng sống cực khổ, hàng hóa khuyến mãi đối với họ mà nói, chính là một cơ hội tốt để sửa mái nhà dột.

Còn hàng hóa có tươi hay không, hoàn toàn không nằm trong phạm vi cân nhắc của họ.

Đừng nói chỉ là không tươi, rất nhiều người dân trước đây trong nhà có khách sẽ mua chút thịt, nếu khách không ăn hết, bản thân lại không nỡ ăn, cũng không nỡ ướp muối, có thể để lâu thịt sẽ bị thối.

Nhưng không ai nỡ vứt đi, đừng nói để thối, thậm chí có côn trùng bu bám cũng có thể ăn được.

Cho nên mỗi lần lầu Bách Hóa tổ chức khuyến mãi bán phá giá, đều sẽ có rất nhiều người dân giành nhau mua.

Chậm tay đều không giành được gì.

Chỉ có điều khuyến mãi trước đây, cơ bản đều là rau củ quả và thịt, lần này lại là một loại hàng hóa mà người dân chưa từng thấy.

"Lão Trương, họ bày bán gì vậy?"

"Ta cũng chưa từng thấy, thoạt nhìn giống như là vải rách."

Hai người dân thầm thì to nhỏ.

Một ông già đứng ở bên cạnh họ nghe vậy, vỗ bắp đùi một cái mạnh, lớn tiếng nói:

"Con gái ta làm xưởng dệt ở Kim Xuyên, con bé nói trong xưởng gần đây đang nghiên cứu nhuộm vải, nhưng vì chưa tìm ra cách bào chế thuốc nhuộm, bình thường nhuộm hư một ít vải, các ngươi nói xem, những thứ này có phải là vải nhuộm hư không, bày ra để tiện bán cho chúng ta?"

Một số người dân xung quanh nghe thấy lời của ông ta, lần lượt xoay đầu lại.

Trước đây, xưởng dệt mới thành lập, lúc tiến hành tuyển công nhân quy mô lớn, cô nương đi ứng tuyển đều là người trong trấn, người trong thành trong huyện phủ đi rất ít.

Sau này phúc lợi đãi ngộ trong xưởng truyền ra, rất nhiều người trong thành đều hối hận không thôi.

Đáng tiếc lúc đó các công nhân trong xưởng dưới trướng Kim Phi tuyển đủ rồi, muốn vào cũng không vào được.

Cho nên nghe được con gái của ông già này làm việc ở xưởng dệt, rất nhiều người dân xung quanh đều tỏa ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Ông già cũng nhướng lông mày đắc ý.

Một ông già khác quen ông ta nhìn nhìn chướng mắt, bĩu môi nói: "Ông Dương, đừng khoe khoang, không phải là có con gái làm việc ở xưởng dệt thôi sao, hà cớ gì mỗi ngày đều nhắc vậy?"

Lúc nhỏ con gái của nhà ông Dương bị thương, lớn lên bước đi có chút khập khiễng, giống như Quan Hạ Nhi, cô ấy tham gia nhiều lần đội đưa dâu cũng không gả đi được, là đồ của nợ nổi tiếng xung quanh, chủ yếu ở trong nhà kéo sợi và giúp người ta giặt quần áo.

Sau này ca ca của cô ấy cưới vợ, tẩu tẩu nhìn cô ấy không vừa mắt, lại làm khó đủ điều, bình thường một hai ngày cũng không cho cô ấy ăn một bữa cơm.

Cô nương đói bụng đến mức không chịu nổi, phải đi đến nông thôn tìm nơi nương tựa, ngẫu nhiên đang lúc biết được xưởng dệt tuyển công nhân, nên muốn thử một lần đi đăng ký.

Cô ấy là người giỏi kéo sợi, tốc độ kéo sợi rất nhanh, thuận lợi được chọn vào.

Sau khi vào xưởng, vì biểu hiện xuất sắc nhất, rất nhanh được thăng cấp làm đội trưởng, cho dù là lãnh đạo nhỏ, đãi ngộ cũng theo đó tăng lên.

Cô nương đó mỗi tháng đều sẽ theo đội xe của thương hội về thăm cha mẹ, tiền lương nhận được phần lớn cũng giao cho họ.

Trước đây, những hàng xóm không chịu lấy cô nương đó, đều vì thế mà hối hận không thôi.

Đáng tiếc hiện tại cô nương đã làm người yêu của một nhân viên hộ tống, bọn họ đã không còn cơ hội rồi.

Ông lão nói điều ác ý này là hàng xóm của ông Dương, trong nhà có một cậu con trai, trước đây ông Dương nhiều lần đi tới cửa cầu hôn, đều bị từ chối, còn chịu nhiều lời chế nhạo.

Bây giờ cô nương có tiền đồ, ông Dương ra ngoài đều hãnh diện.

Nghe được lời nói độc địa của người kia, ông Dương lập tức không vui: "Ông Từ, ta thích khoe khoang đấy, ngươi quản được sao? Có bản lĩnh bảo con trai ngươi cũng đi đi, xem mọi người ở xưởng dệt có cần cậu ta không?

Thế nào, ta vừa nói hai câu đã đỏ mắt ư? Không ngại nói cho ngươi biết, con gái của ta tháng trước được thăng cấp thành đội trưởng, quản lý mấy chục người dưới tay, bây giờ còn tham gia đội xóa mù chữ trong xưởng, đã có thể biết mấy trăm chữ, chờ con bé biết đến một nghìn chữ, là có thể đi thi chủ nhiệm xưởng rồi!

Nói ra không sợ ngươi chê cười, con gái ta còn dạy ta biết không ít chữ đấy!"

Lời này vừa nói ra, xung quanh lập tức truyền đến một âm thanh thán phục.

Các xưởng dưới trướng Kim Phi có địa vị giống như nhà máy quốc doanh kiếp trước, có thể làm việc ở đây đủ để làm gia đình chém gió khoe khoang.

Trong mắt người dân, chủ nhiệm xưởng càng là một đại quan cao không thể leo tới.

Cho dù con gái ông Dương có thể thi đậu hay không, chỉ với tư cách đi thi này, đối với người dân bình thường mà nói, cũng đã rất giỏi rồi.

Ông Từ bị ông Dương chọc tức đến mức cổ và mặt đỏ bừng, hết lần này tới lần khác lại không cách nào phản bác.

Ai bảo con trai của ông ta liên tục tham gia nhiều lần kiểm tra làm nhân viên hộ tống, đều bị từ chối chứ?

Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể chỉ vào bảng hiệu đổi chủ đề: "Ngươi có bản lĩnh, vậy ngươi nói xem trên bảng hiệu này viết cái gì đi?"

Lần này đến phiên ông Dương trợn tròn mắt.

Con gái của ông ta có thể biết mấy trăm chữ là thật, nhưng ông ta một chữ bẻ đôi cũng không biết.

Ông ta vừa nói biết chữ chỉ là khoe khoang mà thôi

Nhưng khi đứng trước mặt kẻ thù cũ, tuyệt đối không thể thừa nhận, nếu không thì chẳng phải là tự tát vào mặt sao?

Lúc ông ta đang nghĩ cách thì nhân viên thương hội gõ chiêng đồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK