Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh, tình trạng của điện hạ thế nào rồi?”

“Đại phu nói vấn đề không nghiêm trọng.”

Kim Phi nhảy xuống ngựa chiến, đưa dây cương cho Đại Lưu: “Tìm người làm đồ ăn cho chúng ta đi, sắp chết đói rồi."

Chạy cả một ngày, mà chỉ ăn mỗi tô mì ở chỗ Chu Du Đạt.

Bắc Thiên Tầm và Đại Lưu cũng vậy, bụng họ đã bắt đầu réo lên từ lâu.

“Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, ta sẽ bảo người mang tới ngay.”

Nguyễn Đồng Khiết vội vàng nói.

"Được." Kim Phi gật đầu, dẫn mấy người Bắc Thiên Tầm, Đại Lưu đi vào nhà ăn.

Một nhóm người không phân biệt chủ tớ, quây quanh một chiếc bàn tròn lớn, trên đó có một nồi mì ở giữa, ăn uống đến mức húp sột soạt.

Bắc Thiên Tầm còn đạp một chân lên ghế.

Bị đại gia tộc huấn luyện nhiều năm, cô ấy đã quen với việc đợi chủ nhân ăn xong rồi lặng lẽ tìm một góc ngồi xổm xuống ăn.

Lần đầu tiên đi theo Kim Phi, Đường Tiểu Bắc đã mời Bắc Thiên Tầm cùng nhau ăn cơm, cô ấy còn hơi e ngại, chỉ cảm thấy Kim Phi đang muốn lấy lòng mọi người.

Sau này lại phát hiện ra Kim Phi hoàn toàn khác biệt với những quý tộc khác.

Nhiều quý tộc đều rất coi trọng chuyện ăn mặc, ngay cả khi ra ngoài cũng phải tỉ mỉ trong mọi việc.

Mà Kim Phi lại không hề quan tâm đến điều này.

Trên đường từ Đông Hải trở về, đồ ăn và chỗ ở của Kim Phi cũng giống hệt như nhân viên hộ tống.

Đói bụng, y lấy một tô mì trong cái nồi lớn, rồi lấy hai tép tỏi ngồi xổm bên đường ăn ngấu nghiến.

Cho dù thỉnh thoảng y và Đường Tiểu Bắc có cùng nhau ăn cơm trong lều, nhưng cũng không lén lút ăn thứ khác mà vẫn ăn như mọi người.

Cứ tưởng rằng Kim Phi chỉ như vậy trên đường đi, nhưng khi đến làng Tây Hà, cô ấy mới phát hiện ra Kim Phi ở nhà cũng thế, ăn uống rất bình thường, không có lễ nghi phiền phức như những gia đình giàu có khác.

Dần dà, Bắc Thiên Tầm cũng đã quen, lại còn yêu thích không khí ăn uống sôi động này.

Tiểu cô nương mà cô ấy mang theo giờ cũng đã được phân vào trường học ở làng Tây Hà, mỗi ngày đều cùng nhau ăn uống học tập với Tiểu Nga, mà Bắc Thiên Tầm cũng dần bắt đầu chấp nhận và tin tưởng Kim Phi từ tận đáy lòng.

Ăn xong một chén mì, Kim Phi múc thêm một bát nữa, thấy Nguyễn Đồng Khiết vẫn đứng ở bên cạnh nên hỏi: "Còn việc gì sao?"

"Hôm nay quan phủ đã cử người đến thông báo cho chúng ta rằng những thương buôn lương thực đã bỏ vu cáo thương hội. Ngày mai chúng ta có thể mở kho lương thực."

Nguyễn Đồng Khiết vừa nói vừa đưa ra một xấp công văn.

"Khánh đại nhân làm việc cũng nhanh đó, hôm qua bắt được người, hôm nay đã rút đơn vu cáo rồi."

Kim Phi gật đầu: "Tìm cách thông báo ra ngoài thành, tối nay gửi một mẻ lương thực đến nhà họ Chu, cũng thông báo cho Linh Lung cô nương, để người của cô ấy chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm mai theo ta ra khỏi thành."

Có lương thực, cuộc cứu trợ thiên tai có thể chính thức bắt đầu.

Mà nhà họ Chu là nơi thí điểm đầu tiên của Kim Phi.

Khoản vay có lãi này có thành công hay không còn tùy thuộc vào nhà họ Chu.

Sáng sớm hôm sau, Kim Phi đưa Linh Lung và hàng chục nhân viên rời Tây Xuyên qua cửa thành Tây.

Khi họ đến nhà họ Chu, Chu Du Đạt đã tập hợp người dân ở bãi đất trống.

Ngoài ra còn có một dãy lều dựng tạm ở bên rìa khu đất trống.

Phía sau lều là những xe chở lương thực.

"Mọi người, Kim tiên sinh đã trở lại. Từ hôm nay trở đi, mọi người có thể tiếp tục làm việc!"


Chu Du Đạt đứng trên đài cao cầm loa sắt hô lớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK