Cô nương này là một chuyên gia pha trà được quận trưởng Miên Châu nhờ Giáo Phường Ti ở địa phương đào tạo, mới đầu định đưa đến kinh thành hối lộ quan viên bộ Lại, để được thăng quan tiến chức.
Sau khi Kim Phi thi hành lệnh thả gia nô ở Xuyên Thục, cô nương này đã được khôi phục quyền tự do.
Nhưng cô ta không có người thân, cũng không có cách mưu sinh, chỉ có thể đăng ký tham gia đoàn ca múa Kim Xuyên.
May mắn thay, cô ta hát hay, nhảy giỏi, nên đã vượt qua kiểm tra.
Thời điểm đến làng Tây Hà tham gia huấn luyện, Thanh Diên hỏi cô ta có sở trường gì, cô ta nói cô ta giỏi pha trà, nên sau khi Thanh Diên điều tra gia cảnh của cô ta, thấy không có vấn đề gì, đã giới thiệu cho Châu Nhi.
Kim Phi giải phóng nô lệ, thái giám và cung nữ, nhưng Cửu công chúa là nữ đế, phải có người chăm sóc cuộc sống hàng ngày, bưng trà rót nước cho cô ấy chứ?
Ví dụ như trong tình cảnh hiện tại, nếu chỉ có Kim Phi ở đó, thì Cửu công chúa sẽ là người pha trà, nhưng bây giờ có Trương Lương và Tiểu Ngọc ở đây, để Cửu công chúa pha trà sẽ không thích hợp.
Cô ấy dám pha, Trương Lương và Tiểu Ngọc cũng không dám uống.
Vì vậy sau khi Châu Nhi hỏi ý kiến của cô nương đó, đã giữ cô ta lại, để cô ta phụ trách pha trà, mỗi khi Cửu công chúa tiếp khách.
Châu Nhi vốn tưởng rằng Kim Phi sẽ không đồng ý, nhưng sau khi xác nhận cô nương này không phải bị Châu Nhi bắt làm cung nữ, mà là nữ công nhân phục vụ đã kí kết thoả thuận bảo mật, nên không phản đối, còn đùa rằng để Châu Nhi tuyển thêm nhiều cô nương như vậy.
Dù sao có thể được quận trưởng chọn trúng, dung mạo dáng người cách nói chuyện đều là hạng nhất, có một cô gái như vậy chăm sóc Cửu công chúa, cho dù Kim Phi không làm gì, nhìn thôi cũng thoải mái, không phải sao?
Vốn dĩ y chỉ đùa Châu Nhi, nhưng Châu Nhi giả vờ không hiểu, nhân cơ hội bảo Thanh Diên đi khắp Xuyên Thục tìm kiếm các cô nương.
Đại Khang nhiều nữ ít nam, nghề thanh lâu vô cùng phát đạt, mỗi một thanh lâu đều cẩn thận chuyên tâm đào tạo không ít cô nương.
Những cô nương này đã được thanh lâu đào tạo từ bé, trừ phục vụ người, những cái khác đều không biết, Thanh Diên có thể dễ dàng tìm về vô số.
Châu Nhi chọn ra hàng chục người trong số họ, căn cứ vào năng lực của từng người, có người phục vụ cuộc sống hàng ngày của Cửu công chúa, có người phụ trách dọn dẹp, có người phụ trách bưng trà rót nước.
Cô nương này là bậc thầy về pha trà được huấn luyện nhiều năm, động tác như nước chảy mây trôi, nhìn khá đẹp mắt.
Lá trà cũng được lựa chọn cẩn thận, còn chưa uống vào miệng, hương thơm đã thoang thoảng đầu mũi.
“Mời!”
Sau khi cô nương rót cho mỗi người một tách trà xong, lập tức cúi đầu bước sang một bên.
Kim Phi ra hiệu cho Châu Nhi lấy báo cáo do Hầu Tử viết đến, đưa cho Trương Lương: “Lương huynh, Tiểu Ngọc, đây là báo cáo do Hầu Tử gửi về từ đất Tấn, hai người xem thử đi.”
Trương Lương vội đặt ly trà xuống, cầm báo cáo lên.
Sau hơn một năm tham gia lớp học xóa mù chữ, giờ đây Trương Lương đã biết rất nhiều từ, ít nhất không gặp vấn đề gì khi đọc.
Sau khi xem xong, Trương Lương cũng không lập tức bày tỏ ý kiến mà đưa báo cáo cho Tiểu Ngọc.
Sau khi Tiểu Ngọc xem xong, Trương Lương mới cau mày: “Tình hình ở đất Tấn phức tạp vậy sao?”
Là người phụ trách binh mã dưới trướng Kim Phi, Trương Lương biết rõ Kim Phi luôn muốn nhanh chóng đánh hạ đất Tấn.
Đất Tấn giáp với Đảng Hạng ở phía Tây, Đông Bắc giáp Đông Man, vị trí chiến lược vô cùng quan trọng.
Mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái, trên cơ bản đã xác nhận suy đoán về thời kỳ tiểu băng hà của Kim Phi.
Mặc dù gần đây Đảng Hạng và Đông Man đã thành thật hơn rất nhiều, nhưng cái lạnh ập đến, nhiều gia súc sẽ chết cóng.
Ngoài ra, Đại Khang không còn cống nạp cho Đảng Hạng nữa, cuộc sống của dân du mục sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều.
Dân du mục rất dũng mãnh, nếu thực sự sống không nổi nữa, chắc chắn sẽ có rất nhiều bộ tộc nhỏ đến Trung Nguyên để tống tiền, chiếm đoạt tài sản.
Điều khủng khiếp nhất là có rất nhiều nơi ở vùng núi phía Bắc Đại Khang, trước đây đều do người của Tấn vương canh giữ.
Bây giờ Tấn vương đã cấu kết với người Đông Man, nếu ông ta đi rơi vào đường cùng, hạ lệnh mở những con đường này, để người Đông Man tiến vào Đại Khang với quy mô lớn, sẽ vô cùng phiền toái.
Hơn nữa, những con đường này khác với thành Du Quan.