"Bao nhiêu?"
Kim Phi chưa bao giờ nghiên cứu nuôi trồng thủy sản, cuối cùng cũng không thể đưa ra một con số chính xác, y chỉ có thể nói giống như Trịnh Trì Viễn: "Nhiều lắm, rất nhiều, nhìn thoáng qua là không thể nhìn hết được!"
Y vừa nói, vừa dang rộng vòng tay cử chỉ tương tự như một cái ôm.
Đường Tiểu Bắc lập tức cảm thấy thích thú trước dáng vẻ của Kim Phi.
"Tiểu Bắc, muội đừng cười, thật sự là nhiều lắm!"
Kim Phi hào hứng nói: "Rong biển thêm bừa chút đồ là có thể nấu cháo, khi phơi khô còn rất nhẹ, vận chuyển và bảo quản dễ dàng hơn lương thực thông thường!"
Với những loại rong biển này, phần lớn khủng hoảng lương thực ở Giang Nam và Trung Nguyên sẽ được giải quyết, cũng sẽ có rất nhiều dân chúng ở Đại Khang nhờ vậy mà sống sót!
Hơn nữa bản thân rong biển có vị mặn, nếu dân chúng Trung Nguyên ăn được, thì có thể giảm bớt vấn đề thiếu muối của bọn họ!”
Nghe Kim Phi nói như vậy, vẻ mặt Đường Tiểu Bắc trở nên nghiêm trọng.
Cô ấy một mực đi khắp nơi, chứng kiến nỗi khổ trên thế đời nhiều hơn Kim Phi, cũng đã gặp rất nhiều gia đình quyền thế giàu có, trong những người cô ấy đã gặp, Kim Phi là người duy nhất thật lòng thật ý đồng cảm với dân chúng, hơn nữa còn nỗ lực tìm kiếm giải pháp.
Cửu công chúa có lẽ cũng làm như vậy, nhưng Đường Tiểu Bắc biết cô ấy thật sự không phải thương hại dân chúng, mà là vì quyền lực vua chúa.
Cũng có một số gia đình quyền thế giàu có ở địa phương làm các loại từ thiện như phát cháo, nhưng hầu hết đều giống như Cửu công chúa, mục đích không hề trong sáng.
Chỉ có Kim Phi, một lòng vì có thể giúp cho nhiều dân chúng vượt qua cửa ải khó khăn.
Có lẽ đây chính là lý do khiến Kim Phi được dân chúng rất yêu mến.
Nghĩ đến đây, Đường Tiểu Bắc đột nhiên cảm thấy Kim Phi đang vật lộn khó khăn chỉ có một mình thật quá mệt mỏi, nên nghiêm túc nói: “Tướng công, chàng đừng lo lắng, ta và Lương huynh sẽ bàn bạc, cố gắng hết sức để mở ra thị trường Giang Nam và Trung Nguyên, thành lập thương hội và mạng lưới hợp tác xã mua bán, rong biển sẽ được bán đến khắp mọi nơi ở Đại Khang!”
"Mở rộng thị trường Trung Nguyên?"
Kim Phi nghe vậy, không khỏi khẽ cau mày.
Từ tối hôm qua, y đã rất hào hứng vì số lượng khổng lồ của rong biển, nghĩ đám rong biển này có thể giải quyết được bao nhiêu vấn đề, và có bao nhiêu dân chúng ở Giang Nam và Trung Nguyên có thể được cứu khỏi nạn đói, nhưng y đã quên mất, phải làm cách nào mới có thể để đưa rong biển tới tay người dân Giang Nam và Trung Nguyên.
Sản lượng rong biển có cao đến mấy, nếu không đưa tới tay người cần nó, thì cũng có ích gì?
Phân phối thông qua thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, là một ý tưởng hay.
Tuy nhiên khi Tứ hoàng tử mưu phản, các mạng lưới của thương hội Kim Xuyên ở Giang Nam và Trung Nguyên đã bị bỏ rơi, hoặc bị các gia đình quyền thế giàu có địa phương chiếm đoạt.
Thương hội và hợp tác xã mua bán hiện tại chỉ có ở mạng lưới Xuyên Thục, ngay cả mạng lưới ở Giang Nam, cũng là sau khi Trương Lương và Khánh Hoài chiếm kho lương thực, mới chuẩn bị thiết lập lại lần nữa, bây giờ vẫn chưa chính thức đi vào hoạt động.
Hơn nữa, mạng lưới thương hội mới được xây dựng, cũng không đi sâu vào nội bộ Giang Nam, chủ yếu coi trọng phía nam Trường Giang.
Đường Tiểu Bắc dự định sử dụng các mạng lưới thương hội làm nơi cố định, sau đó thông qua mô hình các hợp tác xã mua bán, không ngừng thâm nhập sâu vào Giang Nam.
Kế hoạch này có thể mất nhiều thời gian, nhưng lại rất an toàn, Kim Phi và Cửu công chúa nhất trí đồng ý.
Nhưng nếu Đường Tiểu Bắc muốn nhanh chóng bán rong biển khắp Giang Nam, thì kế hoạch này sẽ không thành công.
Cách tốt nhất là dùng nhân viên hộ tống mở đường trước, cưỡng ép mở thị trường, thành lập mạng lưới, sau đó đưa quân canh gác các trụ sở và tuyến đường buôn bán, chỉ có cách này rong biển mới có thể được đưa đến người dân khắp nơi một cách nhanh nhất.
Nếu xử lý đúng cách, thương hội còn có thể kiếm được một khoảng tiền lớn.
Điều kiện tiên quyết cho việc này là cử ra thật nhiều quân đội, để mở đường và bảo vệ chiến trường.
Tuy nhiên theo kế hoạch được lập ra sau khi trở về từ Hi Châu, Xuyên Thục sẽ phải tập trung phát triển bản thân trong những năm gần đây, sau khi lớn mạnh, sẽ từ từ mưu đồ với Giang Nam và Trung Nguyên.
Đề nghị mà Đường Tiểu Bắc vừa đề cập, rõ ràng không phù hợp với kế hoạch ban đầu.
Cho dù Kim Phi muốn thay đổi kế hoạch, cũng không có nhiều nhân viên để dùng như vậy!
Nếu không có người bảo vệ, an toàn của mạng lưới làm sao có để được đảm bảo?
Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi có chút thất vọng: "Tiểu Bắc, đề nghị mà muội đưa ra rất hay, nhưng chúng ta không có nhiều nhân viên để cho muội mở thị trường!"
Đường Tiểu Bắc do dự một lát rồi nói: "Tướng công, kỳ thật ta có một ý tưởng, nhưng không biết có nên nói hay không."
"Nói cho ta biết ý kiến của muội đi." Kim Phi đột nhiên trở nên hào hứng.
Đường Tiểu Bắc cũng là loại người như Thiết Chùy, bình thường hay đùa cợt với Kim Phi, nhưng thực ra cô ấy rất chừng mực.
Cô ấy phụ trách thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, có thể nói là thần tài của Xuyên Thục, tất cả chi tiêu của triều đình hiện nay, có hơn một nửa là do Đường Tiểu Bắc kiếm được.
Không chỉ có mỗi cô ấy năng lực, tỷ tỷ Đường Đông Đông của cô ấy còn là cánh tay phải của Kim Phi.
Nếu hai tỷ muội liên thủ, nhất định có thể gây ảnh hưởng đến triều đình Thục Xuyên, ngay cả Kim Phi và Cửu công chúa cũng phải cân nhắc.
Theo lý thuyết, Đường Tiểu Bắc nhất định là nhân vật lớn trong triều đình, nhưng cô ấy hiếm khi can thiệp vào chuyện chính trị ngoài tài chính, thậm chí phần lớn thời gian cô ấy không có mặt ở Kim Xuyên, mà chạy loạn khắp nơi.
Nhiều người điều nói Đường Tiểu Bắc quá ngu ngốc, không biết lợi dụng triều đình sớm thành lập, ngược lại chạy loanh quanh bên ngoài, làm hết sức cũng không được cảm ơn.
Nhưng Kim Phi biết, Đường Tiểu Bắc không những không ngu ngốc, cô ấy còn thông minh hơn tất cả những người nói mình ngu ngốc.
Đúng là Đường Tiểu Bắc chưa tham gia bất kỳ cuộc đấu tranh chính trị nào, nhưng cô ấy đang xây dựng đội ngũ của riêng mình.
Thương hội Kim Xuyên khổng lồ, gần như mỗi một chưởng quầy trong mạng lưới, đều do một tay Đường Tiểu Bắc dẫn dắt, một số người còn từng nhận được sự hướng dẫn của Đường Tiểu Bắc, có mối quan hệ thầy trò với Đường Tiểu Bắc.
Những người phụ trách hợp tác xã mua bán kia, lại do chưỡng quầy mạng lưới thương hội cất nhắc, cũng coi như là người Đường Tiểu Bắc có thể tin tưởng.
Nói cách khác, toàn bộ thương hội Kim Xuyên và hợp tác xã mua bán, đều nằm trong tay Đường Tiểu Bắc.
Một thực lực khổng lồ như vậy, người nào cũng không dám khinh thường.
Vì vậy Kim Phi luôn tin rằng, Đường Tiểu Bắc là người tài biết cách làm giàu bằng cách giữ im lặng.
Hiện tại cô ấy chủ động cho Kim Phi lời khuyên, điều này khiến Kim Phi rất mong đợi.
"Ta không có ý kiến gì cao siêu, vẫn là những lời mà tướng công từng nói với ta lúc đầu thôi."
Đường Tiểu Bắc nói: “Tướng công từng nói với ta, chàng không muốn dùng chiến tranh để chiếm đóng và thống trị Đông Man Đảng Hạng và Thổ Phiên, mà hy vọng sử dụng sự kết hợp giữa quân sự, thương mại và văn hóa để đạt được mục tiêu thống nhất.
Điều này có thể làm được với Đông Man và Thổ Phiên, tại sao lại không làm được với Giang Nam và Trung Nguyên?”
“Chắc chắn là có thể, nhưng điều kiện tiên quyết là nắm đấm của chúng ta phải đủ cứng, và cũng phải đủ dài mới được, nếu không chân trước chúng ta thành lập mạng lưới, chân sau sẽ bị bọn quý tộc và thổ phỉ địa phương cướp đi, không phải uổng công làm ra cho bọn họ lợi dụng sao?” Kim Phi nói.
"Nếu như có biện pháp giải quyết vấn đề này thì thế nào?" Đường Tiểu Bắc hỏi: "Như vậy đủ chưa?"
“Muội có cách giải quyết vấn đề này ư?” Kim Phi đặt tay lên vai Đường Tiểu Bắc: “Nói nhanh, nói nhanh!”
Dân chúng Giang Nam và Trung Nguyên đều là con cháu Viêm Hoàng, mỗi khi nghĩ đến có rất nhiều đồng bào đang sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng, hơn nữa tạo thành cục diện này quan hệ không nhỏ với y, trong lòng Kim Phi cảm thấy không thoải mái.