Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đoàn trưởng, bọn họ thả chim ưng rồi, làm sao bây giờ?"

Một đại đội trưởng quân Thiết Lâm cả người đầy máu chạy lên trên bãi đất cao hỏi.

Quân Thiết Lâm đã nguyện trung thành với Xuyên Thục, đội ngũ cũng được tiến hành biên chế lại theo tiêu cục Trấn Viễn.

Người nghe lệnh chỉ huy lần cuộc phục kích lần này là trung đoàn đầu tiên tinh nhuệ nhất của quân Thiết Lâm.

"Một khi chim ưng cất cánh, ngay cả tiên sinh cũng không có cách nào khác, nếu không chúng ta cũng đã không cần ở đây nữa."

Đoàn trưởng bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: "Để bọn chúng bay đi, chúng ta chỉ cần giữ lại người thuần hóa chim ưng là được!"

“Giữ người thuần hóa chim ưng lại?” Hai mắt của đại đội trưởng không khỏi sáng lên.

Đúng vậy, chim ưng bay quá cao và quá nhanh, bọn họ không thể làm gì được, nhưng người thuần hóa chim ưng không biết bay, chỉ cần người thuần hóa chim ưng bị giết thì sẽ không có người chỉ huy chim ưng, chim ưng hoặc là sẽ bay đi, hoặc là bay về nơi nó đã sinh ra.

Nhưng cho dù là cái nào thì cũng có thể giải quyết được tình thế khó xử ở kênh Hoàng Đồng.

Chờ đến khi người Đảng Hạng đưa chim ưng tới đây, ít nhất cũng phải mất một hoặc hai tháng nữa, đến lúc đó Kim Phi đã quay trở lại Xuyên Thục từ lâu rồi.

Theo lệnh của đoàn trưởng, quân Thiết Lâm lại phát động một cuộc tấn công khác, chiếm giữ bộ chỉ huy của quân địch trong một lần và giết chết tất cả các tướng lĩnh của Đảng Hạng và người thuần hóa chim ưng ẩn náu trong đó!

Đoàn trưởng ra lệnh cho quân Thiết Lâm dọn dẹp chiến trường, thu thập xác chết của các đồng đội phe mình, sau đó bổ một đao vào cổ của từng tên định.

"Đoàn trưởng, chôn những đồng đội đã hy sinh ở đâu?"

Đại đội trưởng đến xin chỉ thị.

Mặc dù quân Thiết Lâm mai phục trước, mặc dù bọn họ có lợi thế về vũ khí và địa hình, nhưng phản ứng của Ngự Lâm Quân của Đảng Hạng cũng rất nhanh, sau khi trận chiến kết thúc, quân Thiết Lâm vẫn hy sinh hơn hai trăm người.

"Không được chôn," đoàn trưởng lắc đầu nói: "Khánh hầu đã nhận được mật thư của bệ hạ cách đây không lâu, trong thư nói bệ hạ sẽ khuyên tiên sinh tạm thời buông tha cho đất Tần, trở về phát triển đất Tần trước rồi sau đó mới lên kế hoạch về Đảng Hạng và Đông Man, để các huynh đệ ở lại chỗ này, nhỡ may lúc chúng ta đi rồi, người Đảng Hạng đến đào mộ thì làm sao bây giờ?

Các huynh đệ đã hy sinh rồi, không thể để xác của bọn họ ở lại nơi rừng núi hoang vắng này chịu cái lạnh của mùa đông nữa, tháo máy bắn đá, giải phóng xe đẩy để kéo các huynh đệ về."

“Kéo đến đâu?” Đại đội trưởng hỏi.

“Kéo đến kênh Hoàng Đồng trước đi, nếu như có thể thì kéo về Xuyên Thục.” Đoàn trưởng trả lời.

“Vâng!” Đại đội trưởng hành lễ rồi xoay người chạy tới.

Sau đó, các máy bắn đá trong khe núi lần lượt bị tháo ra, đại đội trưởng và cấp dưới khiêng từng xác chết lên trên xe đẩy.

Bởi vì số lượng xe đẩy có hạn, nên xác chết chỉ có thể xếp chồng lên nhau thành nhiều lớp giống như hàng hóa.

Dù vậy thì cuối cùng vẫn còn mấy chục xác chết không thể lôi ra ngoài được nên đại đội trưởng cho người cõng trên lưng, đi theo phía sau đội ngũ.

Những con chim ưng bay lượn phía trên đỉnh đầu của bọn họ, thỉnh thoảng lại phát ra một hai tiếng rên rỉ mờ mịt, chờ đợi người thuần hóa chim ưng gọi về.

Đáng tiếc là tất cả người thuần hóa chim ưng đều bị bắn chết rồi, gió trên bầu trời vừa mạnh vừa lạnh, chim ưng cũng vừa lạnh vừa mệt, cuối cùng chúng quay đầu bay về phía bắc.

Kênh Hoàng Đồng.

Quân Thiết Lâm đã lái khinh khí cầu lên tầng mây phía trên, nhưng đều không tìm được hướng gió thích hợp nên chỉ có thể hạ cánh.

Trong một thời gian ngắn, khắp nơi bên trong kênh Hoàng Đồng đều là những khinh khí cầu rất lớn.

Lý Lăng Duệ lập tức nhận ra được, đây là một cơ hội nghìn năm có một, lập tức hạ lệnh xuống.

"Khinh khí cầu của quân Thiết Lâm đang hạ xuống, bây giờ là thời cơ tốt nhất để tấn công, mau dọn sạch kênh Hoàng Đồng cho bổn vương!"

Lúc này, một đám quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng chạy trốn đầu tiên kia đã chạy tới kênh Hoàng Đồng.

Nhưng chờ đợi ở chỗ này vẫn là cơn ác mộng khinh khí cầu như cũ.

Hơn nữa, khinh khí cầu ở kênh Hoàng Đồng chỉ dùng dây thừng để buộc trên mặt đất, lúc khinh khí cầu bay từ phía bắc đến phía nam, các binh lính trên mặt đất sẽ dùng tời để kéo khinh khí cầu về phía sau, tiến hành đợt tấn công thứ hai.

Đây cũng là cách duy nhất để khinh khí cầu đi ngược hướng gió, chỉ là phương pháp này thích hợp với chiến đấu phòng thủ, khi tiếp viện cho kênh Hoàng Đồng thì không thể dùng được, bởi vì mặt trận của kênh Hoàng Đồng quá dài.

Từ đội lương thực của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng ở cực bắc đến đội lương thực của quân Tần vương ở cực nam dài mấy chục dặm, quân Thiết Lâm không tìm thấy dây thừng dài như vậy, cho dù tìm được thì khinh khí cầu cũng không thể mang theo dây thừng nặng như vậy được.

Nhưng Cửa Đồng Tiền chỉ dài mấy trăm mét, nên có thể sử dụng biện pháp này.

Lúc này, tàn quân của Đảng Hạng cuối cùng cũng nhận ra rằng bọn họ không thể trốn thoát được, nên sau khi nhận được mệnh lệnh của Lý Lăng Duệ thì bắt đầu tập hợp lại.

Đúng lúc này, tiếng gầm rú của máy hơi nước vang lên từ trong kênh Hoàng Đồng.

Sau đó, một chiếc phi thuyền chậm rãi bay lên không trung.

Chiếc phi thuyền này chính là chiếc đi ném bom ở núi Ô Đầu, sau này khi trao đổi khinh khí cầu và chim ưng, chiếc phi thuyền này không tham gia, mà là bị Kim Phi giữ lại vì mục đích khẩn cấp.

Trước đây, Lý Lăng Duệ còn có chim ưng trong tay, lượng dầu hỏa và đạn dược trong kênh Hoàng Đồng không còn nhiều, vì vậy Trương Lương chưa từng sử dụng phi thuyền.

Bây giờ quân Thiết Lâm đã mang đến một lượng lớn dầu hỏa và đạn dược, chim ưng của Đảng Hạng cũng đã bị giết, cuối cùng phi thuyền cũng có thể nhìn thấy ánh mặt trời.

Ý nghĩ phản công vừa mới nảy ra trong đầu Lý Lăng Duệ lập tức bị dập tắt khi hắn nhìn thấy phi thuyền.

Nếu chiến tranh vừa mới nổ ra thì quân chinh chiến phía Nam còn có thể chọc thủng vòng vây của phi thuyền, nhưng lúc này tinh thần chiến đấu của binh lính của quân chinh chiến phía Nam đã bị đánh tan, một chiếc phi thuyền này cũng đủ để thay đổi cục diện của cuộc chiến!

"Vương gia, để lại ngọn núi xanh không lo hết củi đốt, sớm hay muộn thì chúng ta cũng sẽ đánh trả! Chúng ta đi thôi, nếu không đợi đến khi phi thuyền phát hiện ra chúng ta thì không thể đi được nữa!"

Người phụ trách tình báo chạy tới nói.

Nhóm Trương Lương đã chuẩn bị một lối thoát cho Kim Phi, người phụ trách tình báo của Đảng Hạng cũng chuẩn bị cho Lý Lăng Duệ một lối thoát.

Trước đó phó tướng còn chế nhạo người phụ trách tình báo, nói rằng hắn đang làm những việc không cần thiết, còn nói làm như vậy là hành động mang điềm xấu.

Không ngờ Lý Lăng Duệ phải dùng tới lối thoát này sớm như vậy.

Lý Lăng Duệ lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, đi theo người phụ trách tình báo vào một khe núi nhỏ.

Một bộ phận tàn quân của Đảng Hạng vốn đã tập hợp lại, kết quả sau khi bọn họ tập hợp lại, lại phát hiện không thấy Lý Lăng Duệ đâu nữa.

Tinh thần chiến đấu của binh lính trong tàn quân của Đảng Hạng vốn đã rơi xuống đáy cốc lại lập tức sụp đổ.

Thậm chí có rất nhiều binh lính chủ động vứt vũ khí, quỳ xuống đất đầu hàng.

Bọn họ cũng từng nghe nói là tiêu cục Trấn Viễn không giết tù binh, lần trước quân chinh chiến phía Nam cũng đã chứng minh được điều này.

Lúc đó, Kim Phi dẫn quân Thiết Lâm bắt giữ hàng chục nghìn người của quân chinh chiến phía Nam của Đảng Hạng làm tù binh trong Thanh Thủy Cốc, cuối cùng thông qua cuộc đàm phán của Đảng Hạng và Đại Khang, những tù binh đó đều được trả về.

Chính trị vốn là có thể trao đổi lợi thế cho nhau.

Bọn họ nghĩ lần này cũng sẽ giống như quân chinh chiến phía Nam lần trước, đầu hàng, chờ phía Đảng Hạng đến đàm phán với Kim Phi, đổi bọn họ trở về là được.

Chỉ tiếc là bọn họ đã nghĩ sai rồi, Kim Phi không phải Trần Cát, y không muốn dùng tù binh để đổi lấy bất cứ thứ gì của Đảng Hạng, cho nên bọn họ căn bản không định giữ những tù binh này lại.

Nhân viên hộ tống trên giỏ của phi thuyền không thèm để ý đến hành động đầu hàng của tàn quân của Đảng Hạng, nhìn người trên mặt đất và bắt đầu ném lựu đạn xuống.

Sau khi nhìn thấy Khánh Hoài, Kim Phi lại nhớ đến nhà đá, tiếp tục chế tạo đạn, giao quyền chỉ huy tại chỗ cho Trương Lương.

Dựa theo kế hoạch của Trương Lương, anh ta định cày hết kênh Hoàng Đồng một lượt, nhưng khi thật sự làm thì lại phát hiện nó không thực tế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK