Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiên sinh, cậu về từ lúc nào vậy?”

“Vừa trở về, Mộ Lam xảy ra chuyện rồi”, Kim Phi vào thẳng vấn đề.

“Mộ Lam cô nương xảy ra chuyện hả?”, Trương Lương thoạt tiên kinh ngạc, sau đó hỏi: “Tiên sinh hay tin từ đâu vậy? Có đáng tin không?”

Theo như hắn thấy, trong tay Khánh Mộ Lam có năm nghìn quân chính quy, cho dù Khánh Mộ Lam chỉ dẫn theo một đội trong số đó thì cũng phải tới một nghìn người, cộng thêm trang bị cả xe bắn đá, cung nỏ hạng nặng và bom chớp sáng, công đánh một thành trì nhỏ cũng đủ nữa là, đi diệt thổ phỉ thì có thể gặp phải nguy hiểm gì chứ?”

“Là cận vệ A Hạ của Mộ Lam tới báo tin, chắc là đáng tin cậy”.

Kim Phi đáp lời: “Nghe A Hạ nói, có lẽ là mấy nhóm thổ phỉ sợ bị bao vây tiêu diệt nên câu kết lại với nhau, lên tới hơn bốn nghìn người, hiện đang bao vây Mộ Lam trên núi Ngũ Lang của huyện Thanh Sơn”.

“Hơn bốn nghìn thổ phỉ câu kết...”

Con ngươi của Trương Lương chợt co lại, cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Kim Phi đã gõ trống điểm tướng, nói lên rằng chắc hẳn Kim Phi muốn đi chi viện cho Khánh Mộ Lam.

Tuy nhiên cựu binh và binh lính nữ thường trú ở làng Tây Hà gộp lại cũng chỉ tới mấy trăm người, mà thổ phỉ lại có hơn bốn nghìn người, biết cứu thế nào đây?

Vào lúc Trương Lương đang định lên tiếng khuyên nhủ Kim Phi thì Đại Tráng chạy tới.

Trong trận chiến tiêu diệt thổ phỉ khi trước, Đại Tráng bị thương nghiêm trọng, vẫn luôn ở nhà tĩnh dưỡng, mấy hôm trước mới vừa quay trở lại đại bản doanh.

Dưới trướng Trương Lương đang thiếu người, nên đã sắp xếp anh ta ở bên cạnh mình.

“Tiên sinh, đại đội trưởng!”

Đại Tráng hành lễ chào hỏi hai người, sau đó hô lên: “Ngoại trừ các huynh đệ đang làm nhiệm vụ không thể đến, tất cả những người khác đều đã tập hợp xong rồi, tổng cộng có một trăm binh ba người!”

“Một trăm linh ba người?”

Kim Phi cũng không tự chủ được mà khẽ nhíu mày.

Giữa các nhóm thổ phỉ rất ít khi hợp tác, nếu như đã câu kết lại với nhau, vậy thì nói lên rằng áp lực mà Khánh Mộ Lam tạo ra cho thổ phỉ thật sự quá lớn, ép thổ phỉ tới độ không còn cách nào khác.

Người xưa nói quân bị áp bức vùng lên ắt sẽ chiến thắng, những lúc thế này thổ phỉ cũng sẽ trở nên đáng sợ hơn.

Mà làng Tây Hà chỉ có hơn một trăm người, biết đánh kiểu gì đây?

“Lúc ta đi, chẳng phải huynh nói còn hơn bốn trăm người sao? Tại sao bây giờ còn lại ít như vậy?” Kim Phi hỏi.

Trước khi y đến đỉnh Song Đà, Trương Lương đã báo cáo rằng hiện nay ở tiêu cục Trấn Viễn có hơn một ngàn năm trăm cựu binh và binh lính nữ.

Giữ lại hơn bốn trăm cựu binh và binh lính nữ ở trong làng cho Kim Phi yên tâm.

“Mấy ngày trước, tiên sinh bắt đầu bán muối, còn yêu cầu thương hội phân chia đến các làng xã khác, mỗi đội đều cần nhân viên hộ tống, Tiểu Bắc phu nhân nhờ ta tìm người, hơn nữa còn phải là người đáng tin cậy, ta không còn cách nào khác, chỉ đành đưa người trong thôn đến thương hội”.

Trương Lương giải thích: “Bây giờ thương hội phát triển quá nhanh, ngày càng đi tới nhiều nơi, nhân viên hộ tống vốn đã không đủ người. Vài ngày trước, Lạc Lan cô nương còn viết thư cho ta, nói rằng cô ấy chuẩn bị phát triển thị trường quanh kinh thành, bảo ta phái ít nhất năm trăm người đến đó, ta định đợi tiên sinh về sẽ bàn bạc chuyện này”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK