Dựa trên sự hiểu biết của ông ta về Kim Phi và Chu Linh Lung, cũng không có khả năng họ làm ra chuyện như vậy.
Nghĩ đến đây, Thiết Thế Hâm rốt cục ý thức được lần này mình đã thua, hơn nữa thua tâm phục khẩu phục.
Sau khi ổn định lại tâm trạng của mình, Thiết Thế Hâm cầm tấu chương đi vào Ngự Thư Phòng, xin gặp Cửu công chúa.
Ông ta vào Ngự Thư Phòng phát hiện Kim Phi cũng ở đó.
“Tiên sinh cũng ở đây, thế thì vừa hay!”
Thiết Thế Hâm cười chào hỏi với Kim Phi và Cửu công chúa.
“Thiết đại nhân tìm ta có việc à?”
Kim Phi vừa chào lại vừa hỏi.
Viện Khu Mật và Ngự Thư Phòng ở cùng một sân, Thiết Thế Hâm coi như là khách quen của Ngự Thư Phòng, Kim Phi nhất thời cũng không nghĩ đến chuyện chuẩn bị lương thực.
“Chu chưởng quầy gửi tấu chương, công tác chuẩn bị lương thực ở huyện Trạch Vân đã kết thúc.”
Thiết Thế Hâm lấy tấu chương, giao cho Châu Nhi.
Không đợi Châu nhi đưa tấu chương cho Cửu công chúa, Kim Phi đã giành trước.
Cửu công chúa nhìn về phía Thiết Thế Hâm, hỏi thẳng: “Kết quả như thế nào?”
“Lương thực huyện Trạch Vân chuẩn bị được nhiều hơn gấp hai lần thuế nông nghiệp mùa thu!” Thiết Thế Hâm trả lời.
“Vậy sao?” Cửu công chúa đặt tấu chương trong tay, gương mặt lộ vẻ ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ: “Chuẩn bị được nhiều như vậy sao?”
Cửu công chúa mặc dù tín nhiệm Kim Phi, nhưng việc mượn lương thực này có quá nhiều nhân tố không thể xác định, cô ấy cũng không dám nói trước có thể thành công.
Thật ra thì không chỉ Cửu công chúa, ngay cả Kim Phi cũng không dám chắc chắn, dù sao khi trái phiếu chính phủ lần đầu được phát hành ở đời trước, rất nhiều người dân hoàn toàn không thể chấp nhận, cấp trên chỉ có thể giao nhiệm vụ xuống dưới, yêu cầu mỗi địa phương phải tiêu thụ số lượng bao nhiêu.
Rất nhiều địa phương không có biện pháp, chỉ có thể dùng trái phiếu chính phủ thay cho tiền lương công chức, công nhân trong xưởng quốc doanh, lúc đó khiến cho rất nhiều công nhân không hài lòng, cảm thấy đây là quốc gia đang cưỡng ép thu tiền lương của bọn họ.
Về sau trái phiếu chính phủ đến hạn, quốc gia hoàn trả cả gốc lẫn lãi, nhân viên công chức các cấp và công nhân mới hiểu được, thì ra quốc gia không có lợi dụng bọn họ, thật sự hoàn trả.
Bởi vì trái phiếu chính phủ có lãi cao, về sau trở nên nổi tiếng, vào đêm đầu tiên mỗi khi trái phiếu chính phủ phát hành, sẽ có rất nhiều người xếp hàng ở trước ngân hàng, nếu chậm tay sẽ không giành được.
Lần này việc mượn lương thực coi như là lần đầu tiên Kim Phi thử nghiệm phát hành trái phiếu chính phủ sau khi tới thế giới này, y cũng không dám bảo đảm tuyệt đối thành công, đánh cược với Thiết Thế Hâm, thật ra cũng là đang đánh cược với chính mình.
Nếu như thua cuộc, tức là không đủ lương thực, đến lúc đó coi như Kim Phi muốn tiếp tục lấy công cuộc ra công cứu giúp cũng không thể.
Thật ra trong lòng Kim Phi đã chuẩn bị sẵn thua cuộc, tạm ngừng hạng mục lấy công cuộc ra công cứu giúp, đồng thời sẽ đẩy nhanh việc bình định Trung Nguyên và Giang Nam, giành lấy vật tư thông qua việc đánh cường hào chia ruộng đất, lấy chiến nuôi chiến.
Không ngờ người dân huyện Trạch Vân thật đáng kinh ngạc, lần đầu tiên mượn lương thực lại mượn được nhiều gấp hai lần so với số thuế thu hiện tại.
Thiết Thế Hâm chọn huyện Trạch Vân cách Kim Xuyên không gần cũng không xa, sức ảnh hưởng của Kim Phi không lớn cũng không nhỏ, số lượng dân số và ruộng đất so với các huyện Xuyên Thục, không nhiều cũng không ít.
Tóm lại, đây là một huyện trung bình về mọi mặt.
Huyện Trạch Vân có thể mượn được nhiều lương thực đến như vậy, nếu như hoạt động mượn lương thực thực hiện ở những huyện phủ khác, tình hình chắc không khác huyện Trạch Vân nhiều.
Kết quả này khiến Kim Phi và Cửu công chúa yên tâm.
Thật ra Cửu công chúa rất vui vẻ, trừ cái này ra, còn có một nguyên nhân khác quan trọng hơn, người dân đồng ý cho triều đình mượn khẩu phần lương thực, chứng tỏ triều đình được đánh giá rất cao.
Triều đình được đánh giá rất cao, cũng nói rõ, Cửu công chúa được người dân tin tưởng.
"Kim tiên sinh, ta thua, dựa theo đánh cược, sau này chuyện ra công cứu giúp, ta không phản đối nữa!" Thiết Thế Hâm nói.
"Thiết đại nhân, tuyệt đối không thể!"
Kim Phi liên tục xua tay: "Ông là người phụ trách viện Khu Mật, nếu như Đại Khang là một chiếc thuyền lớn, ông chính là người cầm lái, không thể tùy ý buông tay.
Cho nên đánh cược, thật ra chỉ là nói đùa, Thiết đại nhân không cần nghiêm túc như vậy!"