Mục lục
Xuyên không: Quay về cổ đại, tay trái kiều thê tay phải giang sơn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thiếu gia đã đi ngủ, vừa rồi ta phái người gọi hắn, mời thổ ty uống một chén trà, chờ một lát!”

Mã Văn Húc rót một chén trà cho thổ ty, nhưng trong cốc không có nhiều lá trà như vậy.

Thổ ty cũng không vội vàng, hắn ngồi xuống bên cạnh, bình tĩnh nhấp ngụm trà.

Mới uống được vài ngụm thì Lạc Lan đã giả nam bước vào.

Nếu là quan viên Đại Khang, lúc này thấy thổ ty khả năng sẽ ra oai, bởi vì bên ta đánh thắng, có thể đè ép nhuệ khí của thổ ty.

Nhưng Lạc Lan không phải quan viên, mà là một thương nhân, chú trọng hòa khí sinh tài.

Sau khi vào cửa, cô ta chủ động chắp tay chào thổ ty: “Thổ ty đại nhân xin lỗi, đã để ngài đợi lâu như vậy!”

Thổ ty hài lòng với thái độ của Lạc Lan, đứng dậy chào lại: “Nào có, ta cũng vừa đến, còn chưa uống hết một chén trà!”

Lạc Lan ngồi xuống đối diện thổ ty: “Không biết thổ ty đại nhân đêm khuya tới chơi, là vì chuyện gì?”

“Nếu không có ngoài ý muốn, sáng mai hạt giống lúa và cây bông sẽ được chuyển đến, ta nói cho ngươi biết, hy vọng ngươi chuẩn bị kỹ càng!” Thổ ty nói.

Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn nghe Mã Văn Húc phiên dịch, liếc nhìn nhau.

Bọn họ đều biết, nếu chỉ vì chuyện này thì không cần phải nửa đêm trực tiếp tới đây, hắn chỉ cần phái người thông báo là được.

Thật ra Mã Văn Húc hôm nay trở về đã nói qua chuyện này, lúc ấy Lạc Lan và Trịnh Trì Viễn đều có thái độ hoài nghi, cảm thấy đó chỉ là một cái cớ ngẫu nhiên do đoàn tùy tùng đưa ra để yêu cầu các thủy thủ rời bến, không ngờ tới thổ ty lại làm được.

“Vậy ta cảm ơn thổ ty đại nhân trước vậy!”

Lạc Lan đứng lên, cúi chào lần nữa.

Biết thổ ty tới đây nhất định có việc khác phải làm, Lạc Lan hỏi tiếp: “Thổ ty đại nhân còn có chuyện gì khác không?”

Thấy Lạc Lan hỏi thẳng, thổ ty cũng không vòng vo: “Buổi chiều nghe Mã chưởng quầy nói, các ngươi về sau còn định đến nước K nữa?”

“Đúng vậy,” Lạc Lan gật đầu, thuật lại lời buổi sáng Mã Văn Húc nói với tùy tùng.

Nói xong còn bổ sung: “Thật ra mục đích ban đầu của chúng ta khi đến nước K, chính là thiết lập quan hệ thương mại hữu nghị lâu dài với nước K, như vậy bất kể là Đại Khang hay là nước K, đều là chuyện tốt!”

Thổ ty nghe xong thì lộ vẻ tiếc nuối vỗ đùi: “Ôi chao, các ngươi nói như vậy sớm một chút thì chúng ta cũng sẽ không có hiểu lầm như bây giờ!”

“Sớm một chút thì chúng ta cũng phải gặp được ngươi mới được chứ!”

Lạc Lan nói thầm trong lòng.

Địa vị của thổ ty ở nước K chính là hoàng đế, trước khi chiến tranh nổ ra, Lạc Lan chưa bao giờ nghĩ đến việc gặp hắn.

Lạc Lan trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Đúng vậy, đều là do thiếu trao đổi nên mới có hiểu lầm lớn như vậy, lần sau lại đến nước K, ta nhất định sẽ đến chào hỏi thổ ty đại nhân trước!”

“Hứa chắc vậy nhé!”

Thổ ty lấy một tấm thẻ bài ở thắt lưng và đặt nó lên bàn: “Đây là lệnh bài của ta, nhìn thấy lệnh bài cũng giống như nhìn thấy ta, lần sau tới cầm lệnh bài đi tìm ta, không ai dám cản các ngươi!”

“Đa tạ thổ ty đại nhân!”

Lạc Lan không từ chối, vui vẻ nhận lấy lệnh bài.

Có tấm lệnh bài này, về sau ở nước K làm việc sẽ tiện hơn rất nhiều!

“Lần sau các ngươi tới thì có thể mang một ít hàng hóa khác tới giao dịch không?” Thổ ty hỏi.

Lạc Lan, Trịnh Trì Viễn và Mã Văn Húc nghe vậy thì ai nấy đều thấy chột dạ.

Chẳng lẽ thổ ty đã biết châu Thủy Ngọc không đáng giá tiền nhanh như vậy sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
FM
29 Tháng hai, 2024 15:44
Like
BÌNH LUẬN FACEBOOK