Theo từng tiếng nổ, liên quân Tấn Man bị nổ bay cả người lẫn ngựa!
Trước khi Phùng Thế Tài bị nổ đến choáng váng kịp hoàn hồn lại, cung nỏ hạng nặng đã nạp tên xong, mở ra một đợt tấn công mới!
Kẻ thù của Kim Phi quả thực quá nhiều, biết được phi thuyền của tiêu cục Trấn Viễn không dùng được nữa, rất nhiều kẻ đều cho rằng Kim Phi xong đời rồi, Đại Khang mới xong đời rồi, nhất định sẽ bị những gia tộc kẻ thù hợp tác vây đánh chết.
Phùng Thế Tài cũng tưởng như vậy.
Bây giờ gã biết mình đã nghĩ sai rồi!
Cho dù không có phi thuyền, cung nỏ hạng nặng, xe bắn đá và lựu đạn phối hợp với nhau vẫn rất đáng sợ!
Từ khi quả lựu đạn thứ nhất nổ đến giờ, thế công của quân tiếp viện chưa hề dừng lại, liên quân Tấn Man đừng nói là đánh trả, dưới sự tấn công phối hợp giữa cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, bọn họ bị bắn đến mức không ngẩng đầu lên được, trận hình cũng hoàn toàn rối loạn!
Cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá liên tục tấn công năm phút, cuối cùng cũng ngừng lại.
Không có cách nào khác, quân Uy Thắng và nữ công nhân đều đi bộ tới, vật liệu có thể mang theo có hạn, còn ném xuống nữa, lỡ như xuất hiện tình huống khẩn cấp, bọn họ sẽ không có đủ lựu đạn để tránh nguy hiểm.
Tuy nhiên năm phút ngắn ngủi này, cũng đã đủ khiến kẻ địch tổn thất nặng nề!
Lúc này quân Định Biên và tàn quân Đông Man ở phía sau liên quân Tấn Man đã bị giết chết hơn một nửa!
Binh phủ và người dân ở trước mặt mặc dù không bị tấn công trúng, nhưng cũng bị kinh động, ngưng tấn công thành một lúc, sững sờ luống cuống dừng lại, quay đầu nhìn phía sau.
Nhưng quân Uy Thắng và nữ công nhân không chỉ nổ tung cờ lớn của đối phương, mà tiểu đoàn trống trận cũng đặc biệt được chú ý, bây giờ toàn quân đã chết hết, không thể nào phát ra bất kỳ âm thanh gì nữa.
Trong lúc nhất thời, liên quân Tấn Man thành người mù và người câm, mệnh lệnh mà Phùng Thế Tài và Yamin đề ra, chỉ có người bên cạnh bọn họ mới có thể nghe thấy.
Chiến trường trong chốc lát lại yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng sự yên tĩnh này cũng không kéo dài quá lâu, Yamin đứng lên trên ngựa chiến, miệng phát ra tiếng kêu “ô ô la la” kì quái.
Kỵ binh Đông Man còn sống thấy vậy, liên tiếp nhảy lên ngựa chiến phát động xung phong về phía Nam.
Kim Phi hừ một tiếng, ra hiệu với phía sau.
Thiết Chùy lập tức nâng cung tên lên, bắn ra một mũi tên lệnh màu vàng.
Tiểu đoàn Thiết Hổ và đội súng kíp của nữ công nhân đã sớm chuẩn bị xong lập tức lao ra!
Các chiến sĩ của tiểu đoàn Thiết Hổ cầm khiên chắn ở phía trước, tay bắn tỉa cầm súng kíp theo sát phía sau.
Ở phía sau tay bắn tỉa là tay nạp đạn và tay giã thuốc.
Khi đội kỵ binh Đông Man lao tới cách đó hai mươi trượng, các tay bắn tỉa bóp cò cùng một lúc!
Đoàng đoàng đoàng! ...
Với một tràng tiếng súng dày đặc, kỵ binh Đông Man phía đối diện lúc này phần lớn đã ngã xuống!
Súng này thuộc loại súng nòng trơn, tức là thành của nòng súng bên trong nhẵn bóng, tầm ngắm rất kém, nhưng không cản được số lượng nhiều.
Hai trăm khẩu súng kíp được bắn cùng một lúc, tạo thành một màn mưa cát sắt ở trước mặt, căn bản không cần nhắm, chỉ cần nâng cây súng bằng nhau, đừng bắn trên trời dưới đất là được.
Sau khi tay bắn tỉa bắn xong, lập tức đưa súng cho tay nạp đạn phía sau.
Tay nạp đạn nhận lấy súng kíp đã bắn một lần, lập tức bắt đầu nạp thuốc nổ.
Còn tay giã thuốc thì nhanh chóng đưa cây súng kíp khác đã nạp đạn xong cho tay bắn tỉa.
Lúc này Kim Phi chia ba nữ công nhân thành một đội, ưu thế của việc sử dụng hai cây súng kíp đã được thể hiện ra, một người bắn, hai người khác nạp đạn cho cây súng kíp còn lại, có thể duy trì tần số bắn ở mức lớn nhất, khiến kẻ địch không có cơ hội để lợi dụng.